*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cách một cánh cửa, ở bên ngoài là Tô Hoàng Quyên và một người đàn ông...
Bốn mắt của hai người họ nhìn thẳng vào nhau, trào dâng thật nhiều cảm xúc.
"Cô khóc gì chứ?”
Cuối cùng, người đàn ông đó là người mở miệng trước. Anh đè thấp giọng nhất có thể, chỉ còn lại một âm thanh thoảng qua trong không khí.
Vừa trầm lắng, gợi cảm lại vừa như trêu chọc.
Du Ánh Tuyết nhớ lại chuyện mới xảy ra vừa nãy. Dù chỉ là hiểu lầm nhưng bây giờ khi nghĩ lại, chuyện đó vẫn khiến cô cảm thấy khó chịu nên nước mắt cứ thế tuôn ra.
Đáy mắt của Kiều Phong Khang rực sáng, trong bóng tối đôi mắt ấy như càng tỏa ra ánh sáng rực rỡ hơn.
Ngón tay thon dài của anh nắm lấy cằm của Du Ánh Tuyết, khẽ nâng mặt cô lên, ánh mắt anh như muốn nuốt chửng cô: "Cô tưởng người đó là tôi à?”
Cho nên mới...
Khó chịu, cực kỳ khó chịu.
Du Ánh Tuyết cắn môi không trả lời, hai tay cô siết chặt áo sơ mi của anh, cúi đầu lau hết nước mắt lên áo anh.
Giờ cô phải làm sao đây? Xấu hổ chết đi được, nếu cô biết sớm hơn thì cô đã không chạy đến như vậy rồi!
"A... Thiên... đừng mà... tôi không chịu được nữa, không chịu được nữa đâu... Ưm… "
Đúng lúc cô đang cảm thấy ảo não thì tiếng rên rỉ của Tô Hoàng Quyên lại vang lên một lần nữa.
Du Ánh Tuyết không thể tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243104/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.