*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không nhiều lời nữa, sau khi Kiều Phong Khang dặn dò mọi chuyện xong, chuẩn bị cúp điện thoại.
Nghiêm Danh Sơn ở bên kia nói thêm một câu: “Tổng giám đốc Kiều, vừa rồi cô Du xin nghỉ.”
Nghe thấy mấy chữ kia, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ của Kiều Phong Khang chợt thẫm lại.
Một lúc sau, anh lạnh nhạt nói: “Sau này, chuyện của cô ấy không cần báo cáo với tôi nữa. Tôi không quan tâm.”
Rõ ràng đã nói không quan tâm, thế nhưng... Cơn đau nhói dữ dội ở ngực đang không chút nể mặt bán đứng anh.
Rốt cuộc cô... Vẫn ở bên Minh Đức.
“Có lẽ cô Du tới thăm anh, vừa rồi cô ấy biết chuyện anh ở bệnh viện thì vội vàng chạy đi. Xem ra cô Du thật sự rất quan tâm anh.”
“Thật à?”
Sắc mặt Kiều Phong Khang vẫn lạnh lùng, giọng điệu hơi trào phúng.
Quan tâm?
Nếu chỉ vẻn vẹn là quan tâm, anh không thèm, càng không cần.
Không nói thêm gì nữa, Kiều Phong Khang đã cúp máy.
Y tá đi vào tiêm thuốc.
Cách anh rất gần, gương mặt bé nhỏ trẻ tuổi đỏ bừng.
Nhưng sếp Kiều có tiếng lạnh lùng, vì vậy dù có rung động cũng chỉ dám tập trung làm việc, không dám nói chuyện lung tung.
Anh mặc đồ bệnh nhân ngồi trên sofa, một tay để y tá làm việc, tay kia lật tài liệu xem.
Rất nhanh, y tá cũng ra ngoài.
Cả phòng bệnh hoàn toàn rơi vào yên tĩnh.
Thỉnh thoảng, anh thất thần.
Rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243094/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.