*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong ngực ngột ngạt, không thể nói ra được là cảm giác gì.
Trước kia Phùng Linh Nhi đã từng yêu đương với một người đàn anh hơn một tháng, hơn một tháng đó cô cũng đi theo làm bóng đèn không ít lần, nhưng cảm giác lúc ấy lại hoàn toàn khác biệt với giờ phút này.
Thật kỳ lạ. Có lẽ... Do không gian trong thang máy quá nhỏ nên cô mới cảm thấy buồn bực như vậy.
Trong lúc Du Ánh Tuyết suy nghĩ lung tung, đột nhiên đèn trong thang máy chớp tắt.
“Phong Khang, cái thang máy này không sao chứ?”
Tô Hoàng Quyên thuận miệng hỏi.
Du Ánh Tuyết gần như lập tức nhớ tới sự kiện kinh hoàng trong thang máy với Kiều Phong Khang trước kia, vô thức quay đầu nhìn Kiều Phong Khang, không ngờ anh cũng đang nhìn mình.
Trong không gian nhỏ hẹp, bốn mắt giao nhau, ánh mắt của anh sâu thẳm khó hiểu.
Trái tim Du Ánh Tuyết đập thình thịch, bất giác nắm chặt vết thương trên cổ tay, nhanh chóng rời mắt đi chỗ khác.
Cũng vào giây phút này, đột nhiên thang máy rung chuyển, toàn bộ không gian chợt tối sầm lại.
Tô Hoàng Quyên hoảng hốt kêu một tiếng “Phong Khang”, trong lòng Du Ánh Tuyết cũng hoảng hốt, sợ rơi xuống như lần trước, theo bản năng muốn tới gần Kiều Phong Khang.
Thế nhưng, giọng nói của Tô Hoàng Quyên khiến động tác lui về sau của cô khựng lại.
Du Ánh Tuyết cứng đờ, hai tay nắm chặt lan can kim loại bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243086/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.