Cố Ninh không muốn tiếp tục cùng Trần Tùng nói về vấn đề này nữa, nhỏ giọng nói: “Em đói rồi.”
Nghe thấy cô nói mình đói rồi, anh mới chủ động đứng dậy khỏi ghế sofa, cũng không còn tâm trạng nói gì khác, nhíu mày: “Đói? Trước đó em tăng ca không ăn gì à?”
Thực ra không phải không ăn.
Hôm nay trước khi quyết định ở lại bệnh viện xem luận văn, Cố Ninh đã đặt đồ ăn bên ngoài.
Có điều, nhìn Trần Tùng chắc vẫn chưa ăn.
Quan trọng là, hôm nay còn là sinh nhật anh.
Cho dù nói thế nào, bọn họ vẫn nên cùng nhau ăn một bữa, dù sao cũng không thể để Trần Tùng ăn một mình hoặc không ăn gì.
Cố Ninh cảm thấy rất áy náy vì đã quên mất sinh nhật anh, mỗi lần anh đều nhớ sinh nhật cô.
Cô lắc đầu: “Ăn rồi nhưng lại đói rồi.”
Trần Tùng nửa tin nửa ngờ, đi ra ngoài với Cố Ninh.
Đi được nửa đường, anh không nhịn được nói: “Có phải bệnh viên nhỏ chỗ em làm việc đang làm ăn không được không? Cả ngày đều bắt người ta phải tăng ca, đây là chuyện gì chứ?”
Cố Ninh không ngại phiền kiên nhẫn giải thích: “Lúc trước em từng nói với anh, không phải tăng ca, chẳng qua tự em thấy kiến thức của bản thân chưa đủ, hy vọng cần cù bù thông minh, chăm chỉ rèn luyện bản thân một chút mà thôi.”
Vẻ mặt Trần Tùng xanh đen.
Mỗi lần nói với cô về bệnh viện nơi cô làm việc, Cố Ninh đều ra sức bảo vệ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-chanh-sieu-chua/3441118/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.