Cố Ninh hôn xong thì chạy mất.
Nhưng Trần Tùng hiếm khi sững sờ ngay tại chỗ, vẫn có thể nhìn ra dái tai cô đỏ ửng.
Không phải nằm mơ chứ.
Vợ anh lại chủ động hôn anh, lúc trước đều là Trần Tùng ép buộc và dụ dỗ Cố Ninh thân mật với mình, đây là lần đầu tiên cô chủ động sát lại hôn anh.
Cái này coi như là đáp án cho câu hỏi thích hay không thích anh nhỉ?
Đột nhiên Trần Tùng vui sướng đến ngón tay cũng hơi run rẩy, muốn thò tay vào túi lấy điếu thuốc để bình tĩnh lại chút, nhưng phát hiện hôm nay vội đưa Cố Ninh ra ngoài, quên không mang theo bao thuốc và bật lửa.
Mẹ kiếp.
Trần Tùng đứng ở cổng trường một lúc mới rời đi, nếu không bảo vệ có khả năng sẽ đi qua hỏi anh có phải có chuyện gì hay không?
Bọn họ bắt xe taxi đến trường, thế nên Trần Tùng rời đi cũng phải gọi xe.
Sáng sớm, trước cổng trường không có nhiều xe taxi, anh dứt khoát lên mạng đặt xe, đợi xe đến thì lập tức đi lên, sau đó bảo tài xế đưa anh đến quán bar anh mở.
Trên đường, tâm trạng của Trần Tùng khó có thể bình tĩnh lại được, thỉnh thoảng anh lại mở điện thoại ra xem một cái.
Giao diện trò chuyện Wechat vẫn như cũ, hôm nay anh chưa gửi tin nhắn cho Cố Ninh, nhưng bọn họ vừa mới tách ra, bây giờ háo hức gửi tin nhắn qua, có phải quá…
Trong đầu Trần Tùng suy nghĩ là như thế, nhưng tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-chanh-sieu-chua/3441115/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.