“Khụ khụ khụ.” Người đàn ông tay để trần cố ý ho mấy tiếng, nhắc nhở: “Anh Tùng.”
Trần Tùng quay đầu lại: “Mày bị bệnh lao à, ho không ngừng, muốn nói gì…” Nhìn thấy Cố Ninh đang đứng ở cửa phòng bao, vẻ mặt vui mừng: “Vợ à, sao em lại đến đây?”
Tay người phụ nữ đang ôm Trần Tùng vẫn đang khoác trên vai anh, thấy cô cũng không bỏ ra, ngược lại cười nói: “Đây chính là cô vợ nhỏ của cậu à?”
Lúc này Trần Tùng mới phản ứng lại đẩy người kia ra.
Cố Ninh xoay người rời đi, vẻ mặt anh sửng sốt, vội vàng chạy lại kéo lấy cô: “Sao không nói lời nào đã đi rồi?”
Cố Ninh đang định nói thì nghe thấy người phụ nữ đó che miệng cười: “Trần Tùng, cậu không nhận ra, cô vợ nhỏ của cậu đang ghen à, nhưng mà, em ghen nhầm rồi, tôi là đàn ông.”
Đàn ông…?
Cố Ninh kinh ngạc quay đầu nhìn, đúng thật phát hiện chiều cao của người này không kém Trần Tùng là bao, có điều để tóc lại còn trang điểm nên khiến người khác rất dễ hiểu nhầm mà thôi.
Trần Tùng hận không thể quay lại đá chết tên nhóc thối này, từ nhỏ đã thích ăn mặc giống phụ nữ cũng thôi đi, lại còn khiến vợ nhỏ của anh hiểu nhầm.
Nhưng, Cố Ninh ghen?
Trong lòng anh mừng thầm, song trên mặt lại không để lộ gì.
Trần Tùng giới thiệu: “Đây là anh em chơi từ nhỏ đến lớn của anh, Đỗ Lương, lúc mười mấy tuổi đã ra nước ngoài với bố cậu ta, gần đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-chanh-sieu-chua/3441109/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.