Cố Ninh nhìn Trần Tùng, đầu óc bị đơ một lúc. Cô ngu nga ngu ngơ ngẩng đầu, không biết vì sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở sòng bạc.
Hay là nói, công việc của Trần Tùng vốn dĩ có liên quan đến sòng bạc?
Nhậm Linh cũng nhìn thấy Trần Tùng, chớp chớp đôi mắt sưng tấy như quả hạch đào. Cô ấy quên luôn cả khóc, lắp bắp hỏi: “Cố Ninh, là tớ nhìn nhầm à? Vẻ ngoài của người đó rất giống anh trai cậu.”
Người đàn ông canh cửa sòng bạc bị đá một đá, sau khi đứng dậy, đang định mở miệng mắng to, thấy là Trần Tùng, cúi gập người: “Anh Tùng.”
Cố Ninh không kêu lên một tiếng đứng đó.
Trần Tùng đi đến trước mặt cô, nhìn từ đầu đến chân một lượt, thấy người không có chuyện gì, vẻ mặt anh mới tốt lên một chút: “Em đến sòng bạc làm gì?”
Cố Ninh vẫn không nói.
Nhậm Linh thấy vẻ mặt Trần Tùng từ u ám chuyển sang trời quang, lại từ trời quang chuyển về u ám, khẽ giật giật gấu áo của cô, nhỏ giọng nói: “Cố Ninh, cậu nói chuyện đi, anh trai cậu hỏi cậu đó.”
Lúc này lại có một người đàn ông từ sòng bạc bước ra, mặc áo áo sơ mi hoa, giống như khổng tước vậy, vẻ ngoài rất nữ tính: “Trần Tùng, sao thế?”
Trần Tùng không để ý đến anh ta.
Tống Kỳ mở sòng bạc, tất nhiên rất biết nhìn sắc mặt, nên hiểu rõ, cũng đá người gác cửa hai cái, cười như không cười: “Hai người chúng mày bắt nạt cô bé nhà người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-chanh-sieu-chua/3441080/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.