Kỳ phát tình bất ngờ ập đến khi anh đang ngủ, mấy ngày trước anh phải tăng ca đến tận khuya, anh vừa buồn ngủ lại vừa khó chịu. Anh vô thức mà khịt mũi một tiếng, Lâm Vãn nghe thấy tiếng động liền thức giấc, mắt vẫn chưa mở hẳn mà cậu đã đưa tay đặt lên trán anh.
"Anh bị sốt sao?" Cậu đưa tay lên trán mình mà so sánh nhiệt độ, "Không nóng lắm, để em đi lấy nhiệt kế. "
Chu Ngưng nắm lấy cổ tay cậu, Lâm Vãn mất thăng bằng ngã vào trong ngực anh, vừa ngã vào ngực anh, cậu nghe anh rê.n rỉ nói: "Không phải sốt..."
Lâm Vãn ngạc nhiên hỏi: "Là... là kỳ phát tìn.h? "
"Ừm."
Lâm Vãn không nói gì, nhưng Chu Ngưng lại có cảm giác hình như cậu đang nhúc nhích. Anh nheo mắt nhìn cậu thì thấy cậu đang loay hoay cởi qu.ần ra.
Chu Ngưng dở khóc dở cười, anh đánh vào mông cậu một cái: "Ngoan một chút đi, bây giờ anh không muốn làm. "
Lâm Vãn sốt ruột hỏi: "Vậy thì phải làm sao bây giờ? "
"Không biết." Chu Ngưng thở dài, "Mấy ngày anh ngủ không được ngon, bây giờ rất buồn ngủ, nhưng anh lại rất khó chịu, không ngủ được. "
Lâm Vãn đau lòng vuốt tóc anh, cậu vụng về phóng pheromone ra an ủi anh, cậu vỗ vỗ lưng anh nói, "Ngủ ngoan nào, ngủ ngoan nào..."
Chu Ngưng cố gắng nhắm mắt lại ngủ nhưng vài phút sau lại tỉnh dậy.
Mỗi lần mở mắt ra, anh đều có thể nhìn thấy Lâm Vãn đang chống tay nhìn anh, cậu cố gắng mở to mà hai mắt trông chừng anh.
Anh cứ như vậy mà thức rồi lại ngủ, ngủ rồi lại thức, cuối cùng cũng đến bình minh, cơn khó chịu vẫn không nguôi ngoai, vừa ngủ dậy thì anh không thấy vợ mình đâu cả.
Chu Ngưng vừa định gọi điện thoại cho cậu thì lại thấy Lâm Vãn để điện thoại trên tủ đầu giường, trong lòng anh càng thêm lo lắng. Chỉ cần Lâm Vãn không ở trong tầm mắt anh, về cơ bản thì anh có thể gọi cảnh sát để báo án.
Trong lúc Chu Ngưng đang tự hỏi là mình nên gọi 110 hay trực tiếp đến đồn cảnh sát thì Lâm Vãn mang bữa sáng về nhà. Cậu rất sợ lạnh nên mặc khá nhiều lớp áo, tự quấn mình thành một quả bóng tròn trịa. Về đến nhà thì phải cởi hết quần áo ra, cậu dùng khuôn mặt lạnh lẽo của mình cọ cọ lên mặt Chu Ngưng, sau đó đặt tay lên mặt anh nói: "Em có mua hoành thánh với xíu mại tôm, anh mau dậy ăn đi! "
Chu Ngưng đang định la rầy cậu vì sao ra ngoài lại không mang điện thoại theo, nhưng khi thấy Lâm Vãn như vậy, anh chỉ nhẹ giọng nói: "Sao ra ngoài mà không quấn khăn choàng? Mặt em lạnh ngắt luôn rồi. "
"Em quên."
Lâm Vãn cười cười nói: "Miệng của em cũng lạnh nữa, anh có muốn hôn không. "
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]