"Ở đây..."
Chu Ngưng dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve yết hầu của cậu, sau đó kề sát tai cậu mà thì thầm nói, "Anh đã mơ thấy em nói chuyện rất nhiều lần, nhiều đến nỗi anh không tin nó là mơ, cứ như là ông trời đang dự báo cho anh là em có thể nói chuyện vậy. "
Anh không mong ước gì nhiều, cậu có thể gọi được tên anh là tốt rồi. Dù có hơi không rõ ràng, nhưng anh cũng có thể biết là người yêu anh đang gọi tên anh, nghĩ đến đây, anh vui mừng như điên.
Lâm Vãn do dự né tránh sự vuốt ve của anh.
Mỗi ngày, khi Chu Ngưng đi làm, cậu có thử luyện tập, nhưng kết quả đều là thất bại.
Áp lực tâm lý càng lúc càng lớn, bây giờ trong ánh mắt chờ mong của Chu Ngưng, cậu cảm thấy cổ họng mình rất căng thẳng.
Lâm Vãn cúi đầu không dám nhìn vào mắt anh, cậu mím môi rồi lắc đầu.
Ngay cả thử một chút cũng không muốn, ngay cả làm khẩu hình miệng cũng không muốn.
"Không sao." Chu Ngưng nói, "Là anh uống nhiều nên nói bậy, em đừng để trong lòng. "
Lâm Vãn ngước mắt lên thì thấy ánh mắt tràn đầy mất mát của anh.
Cậu làm ngôn ngữ ký hiệu: Em xin lỗi.
Lần đầu tiên Chu Ngưng hôn lên yết hầu của Lâm Vãn, cậu cho rằng đây là một loại ám chỉ của anh, sau đó cậu tự rơi trong vòng xoay tự trách mình.
Nhưng thật ra Chu Ngưng hôn lên đó là do chỗ đó rất đẹp, hơn nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cam/2821614/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.