Sau khi tắm rửa và thay ga giường xong, cô mệt đến mức nhắm mắt lại là có thể ngủ, ngờ đâu cái người đang ôm cô kia còn hôn cô không biết mệt.
“Anh thật sự không ngủ à?” Cô mơ màng hỏi.
“Hôn thêm một cái thôi, một cái cuối cùng.” Anh hôn chụt một cái vào má cô.
Hôm nay, khi hai người họ cùng nhau dạo siêu thị, anh nắm tay cô đẩy xe mua sắm đi trong dòng người mà nghĩ tới mãi mãi.
Khi anh uống rượu với Tưởng Dục Thần ở nước ngoài, anh ấy bảo yêu một người là vật phẩm tiêu hao, có lẽ trong dòng thời gian dài đằng đẵng thì tình yêu sẽ cạn kiệt gần như không còn nữa. Song, hiện tại anh lại thấy không phải như thế, tình yêu anh dành cho cô là hồ nước khép kín, đong đầy đến độ chực tràn ra ngoài.
Hôm sau, Mạnh Ngọc phải về nhà của mình, đối mặt với căn phòng trống tự dưng anh lại có cảm giác như phi tử bị biếm vào lãnh cung vậy.
“Alo, mẹ ạ, sao thế ạ? Con vẫn ổn, con biết rồi, mẹ còn có việc gì không? Rốt cuộc mẹ muốn nói gì ạ?”
“Không có gì, chẳng qua bạn mẹ có một cô con gái, năm nay tốt nghiệp Berkeley tới trường mẹ dạy piano. Mẹ gặp con bé rồi, đường nét khá giống mẹ con bé, mặt trái xoan mắt to…”
“Dừng lại mẹ ơi, nếu mẹ muốn giới thiệu bạn gái cho con thì khỏi, con có bạn gái rồi ạ.”
“Cái gì cơ?” Mẹ anh chợt cao giọng, đúng là giọng nữ cao: “Con có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-ca/2502266/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.