Sau khi đi làm lại vài ngày nó đã có thể tự đi, không cần Long đưa rước nữa. Lâu lâu anh cũng có nhắc lại một số chuyện khơi lại kí ức cho nó nhưng nó không nhớ. Có khi nó làm xong việc rồi ngồi ngẩn người cố gắng nhớ lại một chút j đó nhưng càng cố gắng thì đầu nó càng đau.
-Vy, vy, em sao vậy?- anh gọi nó
-không có j, em chỉ là đau đầu tí thôi- nó ngước lên tl anh
-em đau đầu? có bệnh không?- anh lo lắng
-không có bệnh, em là cố gắng nhớ lại nhưng đau đầu quá- nó ấn ấn 2 bên thái dương
-không cần gấp, cứ để tự nhiên thôi- anh vuốt tóc nó
-em biết rồi-nó
-chờ anh 1 chút- anh nói rồi đi ra ngoài
Một lát sau, anh trở lại đưa cho nó viên thuốc và cốc nước bảo nó uống. Nó cầm viên thuốc rồi cảm ơn anh:
-cảm ơn anh nhé, phiền anh quá
-có j đâu chứ, mình là… bạn mà- anh khẽ cười
-à, anh thật tốt- nó
-hay em vào nghỉ chút đi, khi nào hết đau đầu thì ra, nhé!- anh chỉ vào phòng nghỉ
-không sao đâu, em có thể lm típ- nó lắc đầu
-nghe anh, nghỉ chút đi- anh lại vuốt tóc nó, nhìn nó mà nói
-vậy… một lát em sẽ ra- nó đứng lên đi vào phòng nghỉ. Nó đơn giản nghĩ anh và nó là bạn, anh chỉ xem nó như 1 đứa em gái nên rất tự nhiên vào phòng nghỉ.
-uh- anh
…. Anh lại bàn làm việc ngồi xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-a-nam-lay-tay-anh-nhe/2324196/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.