Chương trước
Chương sau
Đúng lúc này, không biết từ đâu, một quả cầu đen đột nhiên hiện ra ngay dưới chân Hàn Bội Bội.

Bởi vì tiện cho việc quan sát biểu diễn, đèn trong khán đài vẫn luôn được tắt, chỉ có một số là mở nên ánh sáng nơi này khá tối. Nếu không phải vì quả cầu kia hiện ra ngay dưới chân cô thì cô cũng sẽ không chú ý đến.

Chỉ vừa liếc mắt nhìn, Hàn Bội Bội lập tức nhận ra được nguồn gốc của nó, sắc mặt khẽ tái đi đôi chút, theo bản năng nắm lấy tay của người bên cạnh.

Thần Phong cũng đã chú ý đến quả cầu này, nhưng anh còn chưa kịp hiểu gì thì cánh tay đã bị Hàn Bội Bội bấu chặt. Anh vội vàng nhìn qua, vừa thấy sắc mặt cô không tốt anh liền có chút hốt hoảng, nắm lại tay cô lo lắng hỏi, “Em sao vậy Bội Bội?”

Hành động nho nhỏ của hai người bị những người khác chú ý đến, Linh Ai Dã và Thần Nhã Hân ngồi ngay bên cạnh hai người họ lập tức nhìn qua, sáu người còn lại cũng lần lượt nhìn theo sau đó.

Ngoại trừ Thần Nhã Hân và Liêu Huệ Lan, sáu người còn lại đều nhanh chóng nhận ra quả cầu kia, sắc mặt ai nấy tức khắc đều biến đổi không khác gì Hàn Bội Bội.

Lúc này Hàn Bội Bội cũng đã bình tĩnh lại, ánh mắt khẽ trầm xuống, nhìn qua mọi người hỏi, “Là hắn, đúng không?”

Linh Ai Dã siết chặt tay, sắc mặt cũng chuyển tồi tệ, không rõ là vì tức giận hay sợ hãi, “Tớ cũng nghĩ là hắn.”

“Không ngờ hắn lại xuất hiện…” Dương Minh Nhật trầm giọng lẩm bẩm.

Thần Phong nghe bọn họ nói, trong đầu nhanh chóng nhớ lại sự việc lúc trước khi Hàn Bội Bội phải nhập viện, cẩn thận dò hỏi, “Là người đã tấn công các em lúc trước sao?”

Hàn Bội Bội mím môi, khẽ gật đầu.

“Quả cầu này là do hắn tạo ra? Em nhận ra được sao? Hắn tính làm gì với quả cầu này?”

“Là hắn, chỉ có hắn mới có thể tạo ra quả cầu như vậy mà thôi,” Hàn Bội Bội là người lúc trước đối đầu trực diện với quả cầu bóng tối của hắn nên cô hiểu rất rõ nó, “Tính chất của quả cầu này rất kỳ dị, cũng rất kinh khủng, nhưng lần này lại không quá giống với lần trước, thần cũng không rõ hắn tính làm gì.”

Vài người cảnh giác liếc nhìn xung quanh hội trường để tìm kiếm bóng dáng của hắn, nhưng không biết là vì nơi này quá tối hay hắn trốn quá kỹ, hoặc là hắn không có ở đây nên bọn họ không thấy ai khả nghi cả.

“Vậy các em tính làm thế nào?” Thần Phong hỏi.

“Hay chúng ta đến tìm thầy Hiệu trưởng đi. Lúc trước cha mẹ chúng ta có đánh tiếng với thầy rồi, hẳn thầy sẽ biết nên làm gì với nó,” Hạ Băng đưa ra đề nghị.

Cả bọn trầm ngâm một lúc, Nhất Quan và Lâm Dạ Vũ đều cảm thấy cô nói có lý, gật đầu mấy cái.

Nhưng đột nhiên, Mộ Thống lại lên tiếng phản đối, “Đừng.”

Mọi người ngạc nhiên nhìn qua, Lâm Dạ Vũ không hiểu hỏi, “Sao vậy? Cậu thấy không ổn chỗ nào à?”

Mộ Thống hơi mím môi, sắc mặt nghiêm trọng đáp, “Các cậu có nhớ lúc đó đối diện với hắn, các cậu cũng có ra tay, nhưng tất cả đều không có chút tác động gì tới hắn không? Chỉ có Bội Bội vì sử dụng câu thần chú kỳ lạ kia mới có thể đối đầu với hắn.”

“Nghĩa là sao?” Hạ Băng nhíu mày.

“Ý tớ là, để đối phó với hắn, không phải cứ lượng ma lực lớn hơn hay biết nhiều loại thần chú mạnh mẽ hơn là được.”

“Nếu vậy, không phải chỉ cần nói cho thầy biết câu thần chú kia để thầy dùng là được rồi sao? Cộng thêm lượng ma lực của thầy, hắn sẽ không còn là mối đe dọa nữa,” Hàn Bội Bội thắc mắc.

Mộ Thống lại mím môi, hơi cúi đầu. Vài giây sau anh lắc đầu, chỉ nói, “Câu thần chú đó, chỉ có cậu mới có thể dùng mà thôi. Cũng giống như trong số chúng ta, chỉ có Minh Nhật có thể ra lệnh cho nguyên tố khí, và chỉ có Ai Dã có thể ra lệnh cho nguyên tố nước vậy. Và dù bọn họ có cố gắng thế nào thì ngoài hai nguyên tố đó ra bọn họ cũng không thể ra lệnh cho nguyên tố nào khác nữa. Giống như định mệnh vậy.”

Nghe anh nói vậy, những người khác không khỏi kinh ngạc, đặc biệt là Hàn Bội Bội. Nhưng nghĩ đến câu thần chú kia cũng chỉ có mình anh biết, mà điều anh nói nghe cũng có lý, cộng thêm điều này có liên quan đến vấn đề an toàn của bọn họ, bọn họ liền không dám phản bác, tất cả đều nghe theo anh.

“Vậy hiện tại chúng ta phải làm sao đây?” Dương Minh Nhật hỏi.

Liêu Huệ Lan nhìn bọn họ âm trầm sắc mặt sầu lo suy nghĩ, nghi hoặc mấp máy môi, nhưng rốt cuộc cô vẫn quyết định không hỏi gì, giữ im lặng quan sát tình hình.

Hàn Bội Bội nhìn quả cầu một lúc, trong đầu nhớ lại toàn bộ các sự kiện đã xảy ra trước đó, dằn lòng đưa ra quyết định, “Nếu đã không có ai có thể giúp chúng ta, vậy ít nhất tớ cũng không muốn vì chúng ta mà những người khác cũng bị liên lụy.”

Vừa dứt lời, quả cầu đột nhiên chuyển động, bay vút đi ra ngoài. Bởi vì tốc độ của nó quá nhanh, cộng thêm không gian lại tối nên những người khác đều không chú ý đến, chỉ cho rằng mình bị hoa mắt. Chỉ có đám Hàn Bội Bội vì biết đến sự tồn tại của nó nên lúc này mới có thể dõi theo bóng dáng của nó.

Thấy nó chạy ra khỏi hội trường, Linh Ai Dã hơi chần chừ, “Đây… nếu nó bỏ đi rồi, vậy chắc sẽ không có gì xảy ra đâu nhỉ…?”

Hàn Bội Bội hơi mím môi, đột nhiên đứng dậy, đối với mọi người nói, “Hắn chắc chắn sẽ không làm chuyện vô ích. Nếu hắn đã nhắm vào chúng ta, vậy ít nhất, tớ cũng sẽ không để bản thân liên lụy đến người khác.”

Dứt lời, cô lập tức chạy ra khỏi hội trường.

Thần Phong không nói không rằng, gần như là ngay tích tắc sau đó đã đứng dậy, đuổi theo sau cô. Hành động của anh giúp mọi người bừng tỉnh khỏi cơn sững sờ ngây người trước hành động đột ngột của Hàn Bội Bội vừa rồi. Mọi người mắt đối mắt vài giây, sau đó cũng người sau nối tiếp người trước chạy đuổi theo sau.

Còn lại Liêu Huệ Lan, thấy chín người họ đều đã đi hết, cô hơi do dự một chút, rốt cuộc vẫn quyết định đuổi theo bọn họ. Tuy rằng cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết bọn họ tính làm gì, nhưng nếu bọn họ đã đi hết rồi, cô cũng không thể ở lại đây một mình được.

Hàn Bội Bội đuổi theo quả cầu bóng tối chạy ra khỏi hội trường, sau đó theo nó chạy đến khu vực phía sau trường. Bởi vì đang diễn ra cuộc thi nên toàn bộ học sinh và giáo viên đều đã tập trung ở hội trường, vì vậy nên hình ảnh cả mười người chạy đuổi theo một quả cầu mới không bị ai nhìn thấy. Nhóm người Hàn Bội Bội đuổi theo quả cầu, đến khi thấy nó bay vào trong khu rừng phía sau học viện, cả nhóm hơi khựng lại một chút, khẽ đưa mắt nhìn nhau. Vài giây sau, không nói không rằng, lấy Hàn Bội Bội làm tiên phong, mọi người không chút do dự chạy vào bên trong khu rừng.

Vì là khu rừng phía sau trường học nên cũng khá thưa thớt, tựa như một khu vườn lớn với rất nhiều cây xanh cao lớn hơn. Mọi người chạy theo quả cầu vào sâu trong khu rừng, đến khi thấy nó bay vào trong một ngôi nhà gỗ, mọi người lại lần nữa đứng lại, chần chừ nhìn nhau.

“Chúng ta đừng vào. Đây rõ ràng là một cái bẫy mà!” Dương Minh Nhật bất an nhíu mày.

“Đúng là một cái bẫy rất rõ ràng, nhưng mà…” Thần Phong gật đầu đồng tình, nhưng sau đó anh lại bỏ lửng câu, do dự nhìn qua Hàn Bội Bội.

Hàn Bội Bội hơi mím môi, hướng mắt nhìn ngôi nhà gỗ kia. Dựa theo hình dáng ngôi nhà thì trông khá giống như nơi để học sinh tổ chức hoạt động cắm trại ngoài trời ở trong rừng. Nhìn vẻ sạch sẽ và tình trạng của nó thì Hàn Bội Bội đoán hẳn nơi đây vẫn được thường xuyên sử dụng.

Cô biết hai người họ nói có lý, tên kia làm như vậy rõ ràng là muốn dụ bọn cô vào trong đó. Một khi bước vào thì bọn họ không khác gì thú nhốt trong lồng cả, nhưng mà…

Lỡ như ở trong ngôi nhà đó không phải là hắn mà là một cơ quan nào đó được sắp đặt sẵn, vậy đợi đến khi học sinh Thanh Tiễn tham gia cắm trại lần nữa, bọn họ không phải sẽ gặp nguy hiểm sao? Hay cô có nên kể lại chuyện này cho giáo sư học viện Thanh Tiễn biết không? Tuy rằng có khả năng bọn họ không tin, nhưng có thầy Hiệu trưởng ở đó, ông cũng biết chuyện xảy ra lúc trước với bọn họ, nếu có ông nói giúp, hẳn giáo sư Thanh Tiễn sẽ tin tưởng mà giải quyết vấn đề này…

Trong lúc Hàn Bội Bội còn đang phân vân không biết nên làm thế nào, từ bên trong ngôi nhà bỗng truyền ra tiếng la hét cầu cứu. Tiếng hét đột ngột vang lên khiến cả đám giật mình, sắc mặt nhất thời trở nên tái mét, lo lắng và tức giận nhìn về phía ngôi nhà.

Tuy rằng không rõ bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần nghe tiếng hét tràn đầy đau đớn kia thôi bọn họ đều đã không nhịn được mà sởn gai ốc, trong lòng dấy lên lo lắng cho người ở bên trong.

“Hình như là giọng của đội Mễ Kiến!” Hạ Băng kinh hãi hô lên.

Nghe vậy, những người khác cũng cảm thấy tiếng hét kia càng nghe càng thấy giống giọng của đội Mễ Kiến. Cả đám liền tựa như đứng trên lửa nóng, lo lắng nôn nóng không thôi, phân vân hoang mang nhìn lẫn nhau, không biết nên làm thế nào.

“Chúng ta mau trở về gọi người đến cứu bọn họ đi!” Lâm Dạ Vũ đưa ra đề nghị.

“Đúng đấy, mau đi thôi!” Dương Minh Nhật cũng có cùng ý kiến, xoay người làm ra động tác chạy đi.

Nhưng đúng lúc này, Thần Phong lại bỗng làm ra hành động khác.

“Các em đi gọi người đến, ta vào trong tìm cách cứu bọn họ trước!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.