Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Tô nhị tiểu thư nháy mắt biến xanh, chiêu thức trên tay thay đổi thành phép thuật phòng ngự, vừa chạy lùi ra sau vừa nói, “Đinh Bác Thiên!! Thế này là thế nào?!”

Đinh Bác Thiên cũng hoảng hốt không kém. Lúc nãy Thủy Linh đang tấn công lại đột nhiên dừng lại, hắn đã rất bàng hoàng rồi. Không ngờ chớp mắt mấy cái, Linh Ai Dã lần nữa bâng quơ vài câu, ‘linh hồn’ của hắn liền quyết đoán xoay người thật sự chạy đi tấn công Tô nhị tiểu thư, làm cho hắn dù nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông nổi, não như bị đóng băng, không thể vận hành được.

“T--Thủy Linh! Ngươi dừng lại cho ta! Mau dừng lại!!”

Đinh Bác Thiên điên cuồng ra lệnh, thế nhưng Thủy Linh lại không nghe theo, tiếp tục hung hăng xông về phía trước, chiêu thức trên tay liên tục thay đổi khiến cho Tô nhị tiểu thư chỉ có thể bị động chống đỡ. Nếu là ở trường hợp khác, có lẽ cô ta sẽ không yếu kém như vậy, nhưng lần này, bị Thủy Linh bất ngờ tấn công không nói, người tấn công cô lại còn là ‘linh hồn’ của đồng đội, khiến cô ta có cảm giác như đang bị đồng đội phản bội vậy, vì thế mới không phản ứng lại được.

Đinh Bác Thiên thấy Thủy Linh không nghe lời mình, mất mặt chỉ là một chuyện, vấn đề cần quan tâm hơn chính là để duy trì ‘linh hồn’ hắn cần phải bỏ ra một lượng ma lực kha khá. Thế nhưng lượng ma lực này cuối cùng không đánh đối thủ mà lại đánh đồng đội mình, như vậy có khác gì tự tay dâng chiến thắng lên cho đối thủ đâu chứ?

Tuy rằng lúc này khán giả ngồi quanh khán đài hầu như đều đang im lặng theo dõi trận đấu, phần lớn là vì bị cảnh tượng trước mắt dọa cho kinh ngạc không nói nên lời, Đinh Bác Thiên vẫn có ảo giác bọn họ đang cười nhạo chế giễu hắn. Cười hắn không điều khiển được chính ‘linh hồn’ của mình.

Càng nghĩ càng tức, Đinh Bác Thiên quay qua Linh Ai Dã gầm lên, “Linh Ai Dã! Ngươi có giỏi thì quang minh chính đại mà đấu với ta một trận đi! Đừng có đứng đó mà chơi chiêu!”

Linh Ai Dã buồn cười, “Ta không phải đang quang minh chính đại đối đầu với ngươi sao? Ngươi còn muốn gì nữa?”

Lâm Dạ Vũ thấy cô bị phỉ báng, tức giận đáp trả, “Chơi chiêu là cái khỉ gì? Ngươi không tự nghĩ xem, Thủy Linh là ‘linh hồn’ của ngươi, người bình thường có thể khống chế nó sao? Lại còn có thể khiến nó không nghe theo lệnh của ngươi?”

“Thế mà còn không phải chơi chiêu sao?!” Đinh Bác Thiên phẫn nộ gào.

Lâm Dạ Vũ cười khẩy, “Ngươi thật đúng là ngu ngốc mà. Có thể điều khiển được ‘linh hồn’ của ngươi, cảnh giới mà Tiểu Dã phải đạt đến là gì? Nói chúng ta chơi chiêu, ta thật sự cũng muốn biết xem ngoài Tiểu Dã ra còn có ai có thể chơi chiêu như vậy!”

Nghe đến đây, sắc mặt Đinh Bác Thiên lập tức trở nên trắng bệch, biểu cảm trên mặt có chút vỡ vụn. Hắn không phải là không nghĩ tới, nhưng hắn không dám tin tưởng, cũng không thể tin nổi. Cảnh giới trên ‘linh hồn’ chỉ có mỗi một cảnh giới đó mà thôi. Người như cô ta sao có thể đạt được đến cảnh giới này chứ?

Đừng nói là cô ta, cho dù là bất kỳ ai khác cũng không thể! Chưa từng có ai có thể đạt đến cảnh giới này! Cho nên hắn mới không dám tin tưởng vào suy đoán này. Thế nhưng giờ phút này đây, hắn có cảm tưởng như mọi sự níu kéo, mọi sự cố chấp của hắn đều trở thành trò cười trong mắt người khác. Vách tường hắn cố gắng dựng lên để che lấp chân tướng, nháy mắt đã bị người khác coi như giấy mỏng mà chọc thủng.

Đinh Bác Thiên siết chặt nắm đấm, hít thở sâu mấy hơi, rốt cuộc cũng hạ được quyết tâm, dứt khoát thu hồi ‘linh hồn’.

Thủy Linh đang theo đà tiến đến đột nhiên khựng lại, giây sau, hình dáng của cô không giữ được nữa, toàn thân chấn động rung lên, sau đó nhão nhoẹt xuống, biến thành một khối nước lớn lơ lửng ở không trung.

Đinh Bác Thiên còn chưa kịp nghi hoặc, và Tô nhị tiểu thư còn chưa kịp thở phào, thì khối nước kia bỗng biến thành chục mũi tên nước sắc nhọn phóng về phía Tô nhị tiểu thư.

“Á!!! Hự!!” Cô ta không kịp phản ứng, bị đánh bay thẳng ra sau, nặng nề đập lên trên vách chắn. Cũng may, trước đó tuy cô ta cho rằng bản thân đã an toàn nhưng vẫn chưa hủy thuật Hộ thể, lúc này mới không bị thương nặng lắm, chỉ là vô cùng choáng váng mà thôi.

Đinh Bác Thiên bị một màn này chấn kinh, kinh ngạc lắp bắp, “Sao… sao lại…?”

Lâm Dạ Vũ tốt bụng nhắc nhở, “Ngươi lại quên rồi à? Cảnh giới của cô ấy là ra lệnh cho nguyên tố.”

Đinh Bác Thiên chốc lát hiểu ra, nhưng sắc mặt lại càng thêm tệ.

Theo lẽ thường, khi hắn thu hồi ‘linh hồn’, ngay cả nước cũng sẽ biến mất, bởi vì nước đó vốn là do hắn dùng ma lực tạo ra. Thế nhưng, bởi vì Linh Ai Dã có thể ra lệnh cho nguyên tố, từ khi cô chiếm quyền kiểm soát, mọi thứ liền bị đảo lộn. Trước khi Linh Ai Dã chiếm quyền, Thủy Linh là ‘linh hồn’ của Đinh Bác Thiên; mà sau khi Linh Ai Dã chiếm quyền, thế liền đảo ngược, biến thành Đinh Bác Thiên ‘mượn’ nước của Linh Ai Dã để bỏ ‘linh hồn’ của mình vào.

Chính vì vậy, cho dù lúc này Đinh Bác Thiên thu hồi ‘linh hồn’ cũng chỉ có thể hủy đi linh hồn mà thôi, thân thể vẫn ở lại, nháy mắt được Linh Ai Dã điều khiển, hóa thành mũi tên tấn công Tô nhị tiểu thư.

Lâm Dạ Vũ thấy Đinh Bác Thiên đã hiểu, đột nhiên phất tay, một làn gió mạnh thổi đến, nhân dịp hắn vẫn còn đang ngẩn người đánh bay hắn ra sau.

Đinh Bác Thiên đập mạnh lên lớp bảo hộ, rên lên một tiếng rồi ngã uỵch xuống đất. Cách đó không xa là Tô nhị tiểu thư lúc này đang ôm đầu, cả người tựa lên lớp bảo hộ, hơi day day thái dương cố gắng tỉnh táo lại.

Nhưng đối thủ của bọn họ sẽ không cho bọn họ cơ hội phản công.

Lâm Dạ Vũ nhanh chóng lật tay, ngay trước mặt hai người Đinh Bác Thiên, một vòm đất đột nhiên nhô cao lên hợp với lớp bảo hộ, nháy mắt bao trùm lấy bọn họ. Tô nhị tiểu thư vốn còn đang choáng váng, không gian trước mặt đột nhiên tối sầm xuống khiến cô ta nhất thời hốt hoảng. Cũng may lớp bảo hộ phía sau lưng là trong suốt, vài giây sau cô ta liền nhận thức được là đã xảy ra chuyện gì.

Nhìn qua người bên cạnh đã ngất xỉu, Tô nhị tiểu thư khó chịu chậc lưỡi. Đinh Bác Thiên không giống cô ta, liên tục bị đả kích cộng thêm hao hụt ma lực, lúc bị đánh bay cũng không có thuật Hộ thể, cú va chạm vừa rồi đã thành công đánh ngất hắn.

Tô nhị tiểu thư nhìn vòm đất, hai tay ngưng tụ ma lực đánh về phía trước, trên vòm đất liền xuất hiện một lỗ hổng lớn bằng một quả bóng. Nhưng cô ta còn chưa kịp vui mừng, phần đất xung quanh lỗ hổng đã lan ra, rất nhanh đã lấp kín lỗ hổng, nhìn qua không hề có dấu vết đã từng bị đập vỡ.

Tô nhị tiểu thư bực bội cắn răng, lần này dùng nhiều ma lực hơn, thi triển thần chú, một quả cầu khí xuất hiện giữa hai lòng bàn tay cô ta. Uy lực của quả cầu khí không hề nhỏ, khi được cô ta ném tới, va chạm với vòm đất, nháy mắt liền phá hủy vòm đất thành vụn đất và đá, rơi lả tả xuống đất.

Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào có chút lấp lánh, Tô nhị tiểu thư còn chưa nhìn kỹ đã cảm thấy có chút kỳ lạ. Góc độ và màu sắc của ánh sáng này không được tự nhiên cho lắm. Lại còn cực kỳ chói nữa.

Cô ta nheo mắt lại cố gắng nhìn kỹ, vừa nhìn rõ được là chuyện gì, hai mắt cô ta liền trừng lớn, vẻ không cam lòng và tức giận tràn đầy trong mắt.

Ở bên ngoài vòm đất, thế nhưng lại còn có thêm một vòm nước nữa!

Một cỗ cảm giác bất an bỗng dâng lên trong lòng cô ta.

Tô nhị tiểu thư vội vàng thi triển thuật Hộ thể. Mà cùng lúc đó, vòm nước kia đột nhiên phát động tấn công, bắn một loạt các mũi tên nước về phía cô ta.

Linh Ai Dã khống chế phép thuật cực kỳ tốt, Đinh Bác Thiên đã mất khả năng chiến đấu nên cô không nhắm đến hắn nữa, toàn bộ mũi tên nước đều phóng đến Tô nhị tiểu thư. Tốc độ của mũi tên nước quá nhanh, khoảng cách lại gần, cô ta chỉ vừa thi triển thuật Hộ thể đã lại lần nữa bị đánh bay ra phía sau.

Tô nhị tiểu thư mím môi, sắc mặt tràn đầy tức giận, nhân thời điểm vòm nước dừng tấn công, hai tay ngưng tụ ra ngọn lửa phóng về phía nó. Thế nhưng, ngọn lửa còn chưa kịp đến gần vòm nước, một vòm đất quen thuộc bỗng dâng lên chắn lại ngọn lửa.

Tình thế trận đấu quay trở lại như ban đầu.

Tô nhị tiểu thư siết chặt tay, sự không cam tâm tràn đầy trong lòng. Cô ta một lần nữa thử phá hủy vòm đất, sau đó lại nhanh chóng phóng lửa muốn làm vòm nước bốc hơi. Nhưng Lâm Dạ Vũ và Linh Ai Dã giống như có thể đọc được suy nghĩ của cô ta vậy, tốc độ ra tay lúc này nhanh hơn lần trước nhiều. Hai người không ai nói với ai một lời, vậy mà phối hợp vô cùng ăn ý.

Vòm nước nhanh chóng phóng ra các mũi tên nước một lần nữa, tránh đi ngọn lửa tấn công Tô nhị tiểu thư. Cô ta lại dùng thuật Hộ thể cứng rắn chống chịu đợt tấn công này, mắt gắt gao nhìn ngọn lửa của mình. Ngay tại thời điểm cô ta cho rằng ngọn lửa sẽ thành công tiếp cận được vòm nước, vòm đất ngứa mắt kia lại một lần nữa trồi lên, vừa chuẩn chắn giữa ngọn lửa và vòm nước. Ngọn lửa đánh vào vòm đất như nắm đấm đánh vào bông, không một tiếng động cứ thế lụi tàn.

“Chịu thua chưa?” Giọng của Linh Ai Dã từ bên ngoài vọng vào.

Tô nhị tiểu thư cảm thấy câu hỏi kia không giống như đang hỏi mà là đang chế nhạo cô ta vậy, vì thế cũng không trả lời. Hai tay lại ngưng tụ ma lực, muốn thử phản công thêm lần nữa.

Lần thứ ba thấy vòm đất bị đánh nát, Linh Ai Dã và Lâm Dạ Vũ ngầm hiểu câu trả lời của cô ta. Hai người cũng không nói gì, nhàn nhã tự tại đứng ở phía đối diện, nhưng ma lực trong người lại lưu chuyển liên hồi.

Kết quả lần này vẫn giống lần trước, Tô nhị tiểu thư chỉ vừa mới phá được vòm đất, những mũi tên nước đã phóng đến ‘chào hỏi’ cô ta, ngọn lửa còn chưa bay được bao xa đã bị vòm đất mới đập tan. Tô nhị tiểu thư bị đẩy lùi ra sau, lưng dựa lên lớp bảo hộ, nhịp thở lúc này đã có chút dồn dập ngước mắt nhìn vòm đất trước mắt đầy căm thù.

Ngay tại lúc cô ta đang chuẩn bị tấn công lần thứ tư, vòm đất đột nhiên chuyển động, tiến dần lên phía trước, khoảng trống bên trong vòm đất từ từ bị thu hẹp lại.

Tô nhị tiểu thư biến sắc mặt, vội vàng khởi động thần chú phá hủy vòm đất. Mũi tên nước bắn tới, vòm đất mới lại hiện ra, sau đó tiếp tục di chuyển thu hẹp lại không gian.

Cô ta nhìn qua Đinh Bác Thiên vẫn còn đang bất tỉnh nhân sự, cảm nhận lượng ma lực còn lại trong người, lại nhìn đến vòm đất vẫn đang không ngừng lại gần, hai nắm tay siết chặt hồi lâu, rốt cuộc thả lỏng.

“Chúng tôi nhận thua…”

Ban giám khảo nghe rõ lời này, lập tức tuyên bố, “Đội Tinh Túc thắng.”

Linh Ai Dã và Lâm Dạ Vũ vui vẻ trở lại vị trí của đội mình. Hai vòm đất và nước đã được bọn cô hạ xuống, Tô nhị tiểu thư sầm mặt rời khỏi sân đấu, mặc kệ Đinh Bác Thiên đang được đội y tế mang theo cáng chạy vào đưa ra ngoài.

Ban giám khảo tiếp tục nói, “Đội Tinh Túc đã thắng ba trận, vì thế, trận cuối cùng không cần phải thi đấu nữa. Chúng ta tuyên bố, phần thi cuối cùng này, đội Tinh Túc thắng.”

“Khoan đã!”

Một giọng nói đột nhiên vang lên. Tất cả mọi người đồng loạt quay đầu nhìn sang.

Là Thần Kha Triệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.