Hàn Bội Bội vội xua tay nói, “Thần không sao đâu, ngài đừng để chuyện này trong lòng. Thần biết, vì ngài bị người khống chế nên mới như vậy.”
Nghe thấy lời này, Thần Phong hơi nhếch môi, cười tự giễu.
Bị người khống chế thì đã sao chứ? Anh vẫn là đã tổn thương cô, còn khiến cô suýt nữa mất mạng. Cô không hận anh chán ghét anh đã là tốt lắm rồi, anh còn mong chờ gì nữa đây? Chẳng lẽ anh còn dám hy vọng cô sẽ quên đi tình cảm mười năm với thanh mai trúc mã, chuyển sang thích một kẻ đã từng đẩy cô đến quỷ môn quan sao?
Huống chi, trước đó anh còn từng hỏi cô có phải cô đã thích anh không nữa. Có lẽ hiện tại trong mắt cô, anh là một kẻ tự cao tự đại cho rằng ai cũng phải thích mình, là kẻ thất bại dễ dàng bị người khác khống chế, cũng là kẻ đáng hận suýt chút nữa đã giết cô.
Càng nghĩ, tâm trạng của Thần Phong càng suy sụp. Lần đầu tiên trong đời, anh có một loại tự ti khi ở trước mặt người khác.
Hàn Bội Bội lúc này đang lo nghĩ xem có nên tỏ tình với anh luôn không nên không chú ý đến cảm xúc của Thần Phong. Nhận ra sự im lặng kỳ quặc đang dần bao trùm lấy hai người, Hàn Bội Bội vội tìm đề tài bắt chuyện.
“Mà sao ngài lại xuất hiện ở đây? Ngài đã ăn trưa chưa?”
“Cũng không có gì, chỉ là muốn tìm em để nói xin lỗi mà thôi,” Thần Phong cố tỏ ra bình thường trả lời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-vi-than/3084997/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.