Lời này vừa ra, những người khác cũng tập trung ánh mắt lên người Mộ Thống. Có người hoang mang, có người nhíu mày chờ đợi, cũng có người khẩn trương, chỉ sợ sẽ nghe được câu trả lời không như mong đợi từ miệng anh.
Mộ Thống hơi nhấp miệng, đáy mắt thoáng qua vẻ do dự nhìn lướt qua mọi người. Sau cùng, ánh mắt anh lại trở về trên khuôn mặt Hàn Bội Bội, “Nếu tớ nói, cậu có thể không đi không?”
Hàn Bội Bội nhìn anh một giây, sau đó không nói một lời nhanh chóng thi triển thuật dịch chuyển, lấy hành động của mình thay cho câu trả lời.
Giây sau, hình ảnh của cô đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Mộ Thống không ngờ cô sẽ không nói gì liền cứ thế bỏ đi như vậy nên không kịp phản ứng, đến lúc muốn làm ra hành động để ngăn cô lại thì đã quá muộn. Anh lo lắng nhìn qua những người còn lại, nôn nóng hoảng loạn lộ rõ trong ánh mắt và lời nói của anh, “Các cậu không phải cũng muốn đi đấy chứ? Chỉ cần các cậu chịu ở lại, tớ bằng lòng giải thích rõ cho các cậu hiểu, cũng nói luôn vì sao tớ không muốn các cậu đi!”
Những người khác liếc mắt nhìn nhau, có lẽ là bởi vì đưa ra quyết định giống nhau nên bọn họ đều có thể đọc ra được ý nghĩ ở trong mắt đối phương.
Linh Ai Dã trước nhất đứng dậy, vừa thực hiện chú thuật vừa nói, “Cha mẹ tớ còn đang không rõ tung tích, tớ phải trả thù cho bọn họ!”
Tiếp đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-vi-than/3084969/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.