Giọng nói này vừa cất lên, Hàn Bội Bội lập tức đoán được người đến là ai.
Quả nhiên, giây sau, Hàn Bội Bội đã nghe Lãnh Khang đáp, “Giữ bọn chúng lại mới có giá trị.”
“Giá trị?” Dạ Quyên không hiểu hỏi lại, nhíu mày tự mình suy ngẫm. Vài giây sau, hai mắt ả ta sáng lên, hưng phấn nhìn hắn, “Thuộc hạ hiểu rồi! Có phải ngài định giữ bọn chúng lại, đợi đến khi cần thiết sẽ đem bọn chúng ra để uy hiếp bảy vị thần kia đúng không?”
Không đợi hắn trả lời, Dạ Quyên đã hưng phấn nói tiếp, “Đợi đến khi bảy vị thần vì con của mình mà đầu hàng, chúng ta lại giết tất cả bọn chúng cũng không muộn! Đến lúc đó, kế hoạch của chủ tử sẽ viên mãn! Thiếu gia, hóa ra ngài cũng--- ngài quả không hổ là con trai của chủ tử, có thể nghĩ ra một mưu kế tuyệt diệu như vậy!”
Dạ Quyên suýt nữa đã nói ra câu ‘hóa ra ngài cũng biết bày mưu tính kế’, may mà ả ta kịp thời nửa đường sửa miệng; thế nhưng khi thấy Lãnh Khang nhìn qua, ả ta vẫn giật thót đổ mồ hôi lạnh, hối lỗi cúi đầu không dám nhìn hắn.
Cũng vì thế mà ả ta không hề thấy được ở nơi đáy mắt của hắn lúc này như đang có ánh sáng và bóng tối giao tranh, cảm xúc và suy nghĩ trong đó phức tạp như một cuộn chỉ rối, vừa thống khổ lại vừa kiệt quệ. Ánh sáng trong ấy ngày càng bị bóng tối áp đảo, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể bị nó nuốt chửng hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-vi-than/3084964/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.