Nhóm Âu Dương Bội từ đầu đến cuối đều không nói lời nào, một phần cũng là vì không biết nên an ủi thế nào trong chuyện này. Đợi đến khi cha mẹ mình đã dần dần bình tĩnh trở lại, Âu Dương Bội mới mở miệng hỏi ra câu hỏi trong lòng bọn họ nãy giờ.
“Mẹ, cha đâu rồi ạ?”
Thổ Dạ Vũ cũng nhìn Thổ Đình Ân, hỏi thay cho cả Phong Minh Nhật và Tình Băng, “Đúng vậy, cha, mẫu thần của bọn con đâu rồi?”
Hai câu hỏi vừa ra, cả căn phòng nháy mắt liền im lặng như tờ.
Sự im lặng đến cùng cực này khiến cho bảy người Âu Dương Bội không khỏi cảm thấy lo sợ và hốt hoảng. Bọn họ cố gắng không nghĩ đến chiều hướng xấu, hơi run rẩy hỏi lại, “Mẹ… bọn họ…”
“Cha, cha nói gì đi…”
“Mẹ, mẹ đừng im lặng như vậy mà!...”
Bảy vị thần nhìn nhau, trong mắt đều là buồn bã và xót xa. Cuối cùng, Âu Dương Hy thở dài, đại diện mọi người trả lời, “Mười năm trước, trong một trận chiến với phe Hắc Ám, chúng ta đã tìm được cơ hội để phong ấn Tử Diệm. Chỉ là… cái giá phải trả quá đắt…”
Sắc mặt bảy người nháy mắt trắng bệch.
Âu Dương Bội giống như hít thở không thông, cứng ngắc cố hỏi ra thành lời, “Cha đã… chết sao…?”
“Không chết!” Âu Dương Hy ngay lập tức phủ nhận. Bà nhìn bảy người họ, khẳng định nói, “Cả bảy người họ chỉ là đều cùng bị nhốt ở trong phong ấn với Tử Diệm mà thôi. Bọn họ chưa chết.”
Tuy là nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-vi-than/3084937/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.