Thân hình Tử Phong và Sinh Nhã Hân khẽ cứng một chút. Giây sau, bọn họ không một lời giảo biện, đồng loạt cúi thấp đầu áy náy nói.
“Tụi con xin lỗi vì đã khiến cha mẹ lo lắng!”
“Là tụi con suy nghĩ bộp chộp, thật xin lỗi cha mẹ!”
Hai người chân thành lại dứt khoát nhận lỗi như vậy khiến cho Đức vua như bị nghẹn một hơi, hít thở sâu mấy lần cũng không biết mình rốt cuộc nên mắng tiếp hay nên bỏ qua. Trong suốt cả quá tình, Tử Phong và Sinh Nhã Hân vẫn cúi thấp người, tựa như muốn bảo cha muốn đánh muốn mắng gì cứ việc.
Mấy người khác tuy rằng cũng không đồng tình với hành động của hai người họ, nhưng chuyện dù sao cũng đã rồi, cho dù hiện tại có trách mắng cũng không thể làm được gì. Huống chi, người đang sắp bị mắng còn là người mình yêu, Âu Dương Bội liền đứng dậy, đi đến bên cạnh Tử Phong, đối với Đức vua mỉm cười an ủi.
“Chú cũng đừng tức giận. Ít nhất thì hiện tại tụi con đã thuận lợi an toàn trở về rồi. Với lại, thật ra cũng nhờ hành động mạo hiểm thiếu suy nghĩ lúc ấy của Phong và Nhã Hân mà sau đấy bọn họ mới gặp được kỳ ngộ của đời mình đấy.”
Âu Dương Bội đột nhiên lại đây khiến cho Đức vua có chút luống cuống, bởi vì đến tận bây giờ ông vẫn chưa nghĩ rõ được mình nên có thái độ như thế nào đối với nhóm Âu Dương Bội mới hợp lý. Cũng may lần này trong lời Âu Dương Bội nhắc đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-vi-than/3084914/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.