Chương trước
Chương sau
Bởi vì có những chín cặp phụ huynh đang chờ được mang thai và sinh con, Sinh Nhã Hân ước chừng sẽ phải ở lại nhân giới những bảy năm. Sau khi nhờ Âu Dương Bội liên lạc với Âu Dương Hy để xin phép và được bà đồng ý, Sinh Nhã Hân liền chính thức ở lại nhân giới dài hạn, còn những người còn lại thì chỉ ở tầm một tháng đã phải quay về.

Hôm cùng các vị phụ huynh tiễn mọi người trở về thần giới, Sinh Nhã Hân không hiểu sao cứ có ảo giác rằng Phong Minh Nhật nhìn cô chăm chú hơn hẳn mọi ngày. Ánh mắt ấy của anh khiến cơ thể cô vô cớ nóng rực lên, cứ bồn chồn không yên. Mấy lần cô suýt nữa không nhịn được mà nhìn sang, nhưng mỗi lần như thế, cô đều lại nhớ đến hình ảnh ngày hôm đó, cơn kích động và ngứa ngáy trong lòng đều tan biến, lại dằn lòng xuống, ép mình không được nhìn anh.

Trong suốt cả quá trình bịn rịn chia tay, Phong Minh Nhật thấy Sinh Nhã Hân tỏ vẻ quyến luyến không nỡ với tất cả mọi người nhưng lại không thèm nhìn mình đến một cái, đợi đến tận cuối cùng rồi mới ‘bố thí’ cho anh được một câu tạm biệt, Phong Minh Nhật không khỏi chạnh lòng, trái tim cứ thắt lại.

Lúc trước vẫn luôn không để ý, không để tâm, bây giờ thích cô rồi, bắt đầu để ý, mới nhận ra cô đã xa cách với anh đến vậy. Bắt đầu để tâm, mới cảm thấy thắt lòng đến vậy.

Nhưng mà… nhưng mà chuyện này cũng đâu thể trách anh được chứ.

Phong Minh Nhật không khỏi rầu rĩ khi nghĩ về lúc trước.

Anh đâu phải là lúc có không biết trân trọng, mất rồi mới vội vàng tìm đâu, khi đó là do anh đang thích người khác mà, không phải cô cũng biết điều đó sao? Lúc ấy đúng là anh nói ra câu không nên nói, nhưng… cũng đâu khiến người tổn thương đến mức vậy đâu… đúng không…?

Phong Minh Nhật là người cuối cùng bước vào đường hầm không gian. Trước khi bước qua cổng, anh không nhịn được ngoảnh đầu ra sau nhìn cô. Sinh Nhã Hân không ngờ anh lại làm vậy, trái tim giật thót lên, cố làm ra vẻ bình tĩnh mỉm cười vẫy nhẹ tay chào anh.

Nhìn thấy nụ cười đạm mạc kia của cô, trong lòng Phong Minh Nhật hỗn độn không biết là vui là buồn, thầm thở dài trong lòng bước qua cánh cổng.

Đợi đến khi cánh cổng hoàn toàn biến mất, các vị phụ huynh lần lượt nặng nề thở dài, chán chường nói lời tạm biệt với nhau rồi rời đi. Tâm trạng Sinh Nhã Hân có lẽ cũng bị bọn họ lây nhiễm mà đột nhiên có chút nặng nề, sau khi vào trong Cung điện thì chào cha mẹ một tiếng rồi trở về phòng mình.

Cô nằm dài ra giường, đầu óc không nhịn được nhớ lại ánh mắt cứ đặt ở trên người cô lúc trước của người nào đấy. Nhưng chỉ được mấy giây, Sinh Nhã Hân đã tỉnh táo lại, lắc mạnh đầu, lại vỗ lên mặt mấy cái cho tỉnh lại.

Sao cô có thể cứ tự ảo tưởng sức mạnh như thế được chứ?

Còn chưa đủ xấu hổ hay sao!

Phong Minh Nhật không hề thích cô, vậy vì sao cha mẹ anh lại phải gọi anh đến nói về chuyện không được yêu đương với nhân loại?

Khi ấy nghe được tin này từ Âu Dương Bội, cô nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể nghĩ ra được một nguyên nhân.

Đó là vì, cô biểu hiện quá rõ.

Cô cứ tưởng mình che giấu rất khá, nhưng thật ra ngay cả cha mẹ anh cũng nhìn ra được tình cảm cô dành cho anh. Cho nên khi ấy bọn họ mới lo xa, mới gọi anh cùng với Âu Dương Bội đến để nói chuyện, mới trước nhất bóp chết khả năng này từ trong trứng nước.

Chỉ cần nghĩ đến khi đó Phong Minh Nhật ngơ ngác không hiểu vì sao tự nhiên lại bị cha mẹ dặn dò không được yêu đương với cô, rồi anh sẽ nghĩ có phải cô vẫn còn thích anh không, Sinh Nhã Hân liền hận không thể lôi trái tim mình ra bóp chết ngay lập tức.

Từ lúc cô tỏ tình với anh đến bây giờ đã gần một năm rồi, vẫn chưa thể quên được anh thì thôi, nay còn bị anh biết.

Sinh Nhã Hân, mày có tự thấy mất mặt không? Thật là không có tiền đồ mà!

Sinh Nhã Hân tức giận trừng mắt nhìn lên trần nhà.

Cho nên, lúc nãy anh ấy nhất định cũng không phải là vì lưu luyến cô nên mới nhìn lâu hơn một chút. Nhất định là anh đang cảm thấy khó xử trước tình cảm dai dẳng của cô, cảm thấy áy náy vì không thể đáp lại cô, hoặc thậm chí là do dự không biết có nên lại khuyên nhủ cô buông tay hay không!

Chỉ cần nghĩ đến có khả năng anh sẽ đến trước mặt mình ấp úng khó xử bảo cô đừng thích anh nữa, Sinh Nhã Hân liền cảm thấy vừa đau vừa thẹn.

Từ khi sinh ra cô đã là Công chúa, gần như đứng trên tất cả mọi người, điều ấy khiến cho cô dù có không kiêu căng ngạo mạn lại vẫn có lòng tự tôn rất cao. Mặc dù sau này Phong Minh Nhật lắc mình biến thành Phong nhi thần, cô lại cũng đã lắc mình biến thành Sinh thần, thân phận rốt cuộc vẫn không hề thua kém anh. Cho nên chỉ cần nghĩ đến chuyện anh biết mình dù đã bị anh từ chối, dù đã biết anh thích Âu Dương Bội vẫn không thể ngưng thích anh, Sinh Nhã Hân không nhịn được mà cảm thấy vừa tức vừa thẹn, giống như từ trong ra ngoài của bản thân bị chính cô tự tay lột trần trước mặt anh vậy.

Sinh Nhã Hân siết chặt nắm tay lại, tự thầm nhủ trong lòng.

Mấy năm sắp tới đây cô hầu như sẽ không thể gặp được anh, nhất định phải tranh thủ thời gian này mà quên anh mới được!

Không phải cũng chỉ là mối tình đầu thôi sao?!

Một năm, không, nửa năm, nửa năm không gặp nhau, cô nhất định có thể quên được!

Lúc trước không quên được là bởi vì ngày ngày cứ phải nhìn thấy anh mà thôi!!

*

Ban đầu Sinh Nhã Hân cho rằng mình ở lại nhân giới sẽ rảnh rỗi hơn nhiều so với khi trước, nhưng rất nhanh cô đã nhận ra bản thân mình đã quá ngây thơ rồi.

Bởi vì Thần Phong đã biến thành Tử Phong, đã thế còn không ở nhân giới nữa, toàn thể nhân dân Andalasia bắt đầu nghi ngờ không biết Hoàng tử của bọn họ dạo này đã biến đâu rồi, vì sao đã qua sinh nhật thứ mười tám nhưng Đức vua lại vẫn chưa phong anh làm Thái tử. Nếu như bọn họ vẫn còn Hoàng tử khác thì không nói làm gì, nhưng thế hệ này của hoàng gia chỉ có mỗi anh là Hoàng tử mà thôi, Đức vua còn có cái gì để phân vân do dự nữa chứ?

Chuyện anh đã trở thành thần đương nhiên không thể nào công bố ra ngoài, nếu không thì đó không phải là giải thích nữa mà là nâng tầm câu chuyện lên một đẳng cấp mới ấy. Cho nên, hoàng gia chỉ có thể mơ hồ nói rằng Thần Phong đã ra nước ngoài du học để trau dồi thêm nhiều kiến thức, kinh nghiệm và kỹ năng mềm, chuyện phong Thái tử cũng vì thế mà tạm thời bị gác lại.

Theo tính toán của Đức vua, bọn họ chỉ cần cố gắng lấp liếm một năm thôi, đợi đến khi Sinh Nhã Hân giúp ông và vợ sinh thêm một đứa con trai, ông liền có thể thoải mái nói dân chúng không cần lo lắng vấn đề của Thái tử nữa, không có Thần Phong thì vẫn có con út đây.

Thời điểm công bố lời giải thích với dân chúng thì Hoàng hậu đã mang thai được hai tuần; những bác sĩ khác có lẽ còn chưa phát hiện được nhưng thân là Sinh thần thì chỉ mới những ngày đầu cô đã cảm nhận được sự sống vừa mới được hình thành ở trong bụng bà ngay. Vì thế, trách nhiệm mỗi ngày của cô chính là mỗi giây mỗi phút ở bên cạnh mẹ mình, chú ý sinh lực và sức khỏe của cả bà và em, bảo vệ cho sự an toàn của hai người họ.

Công việc này không mệt mỏi cho lắm, bởi tuy là Hoàng hậu đã lớn tuổi nhưng cũng không đến mức mỗi giây mỗi phút đều sẽ gặp nguy hiểm. Dù có phải luôn luôn kề cạnh bên bà, Sinh Nhã Hân vẫn có thể làm những việc cá nhân mình thích.

Thế nhưng, tình trạng rảnh rỗi này của cô chỉ kéo dài được hai tuần, bởi vì Hoàng tử duy nhất của Andalasia đột nhiên ‘mất tích’, thân là Công chúa, chuyện xã giao liền bị dồn lên đầu cô. Cộng thêm bởi vì Lãnh gia xuống đài, vị trí trong thập đại gia tộc nhất thời có sự biến đổi; Tích gia, gia tộc sau khi bị đẩy ra khỏi top mười thì vẫn luôn đứng ở hạng mười một, thành công chen chân quay trở lại ‘hội nhóm’ khi xưa của mình. Chỉ là bây giờ các thành viên trong thập đại gia tộc đều không phải là những người quen thuộc năm xưa nữa, Tích gia tuy cũ nhưng mới, tuy mới nhưng cũ, phải đi xã giao làm quen mở rộng mối quan hệ trở lại.

Trong đó đương nhiên bao gồm cả hoàng gia.

Cho nên, còn chưa thảnh thơi được mấy ngày, Sinh Nhã Hân đã phải sắn tay áo lên, thay cho cả phần của anh trai mình đi giao thiệp với các gia tộc quý tộc khác.

*

Trên thần giới, nhóm người đã trở về được mấy ngày, thế nhưng khi những người khác đều đã hòa nhập lại được với cuộc sống học hành bận rộn khi trước thì Phong Minh Nhật lại giống như vẫn chưa dứt ra được. Tâm trí anh mỗi ngày đều lơ lửng lửng lơ, không cách nào tập trung được vào cuốn sách mà mình đang đọc trước mặt, cứ không khống chế nổi mà nhớ lại thái độ của cô khi ấy.

Một chút cũng không để ý đến anh.

Lúc trước chưa nghĩ nhiều, anh chỉ cho rằng có lẽ là cô vẫn còn ‘ghim’ chuyện khi trước anh nói lời tổn thương cô. Nhưng sau đấy suy nghĩ kỹ lại, anh mới nhớ đến ngày đó trong lúc vô tình cô đã biết anh cũng giống như Âu Dương Bội bị cha mẹ gọi đến nói về chuyện tình cảm với nhân loại.

Dưới tình huống như vậy, hẳn là cô đã đoán được đối tượng mà cha mẹ anh cấm cản anh yêu đương phải là cô, đúng không? Dù sao thì cha mẹ anh cũng chưa từng gặp qua cô gái nhân loại nào khác mà.

Biết được điều đó, liệu cô có suy đoán tiếp về tình cảm của anh không? Liệu có phải cô đã có nghi ngờ về chuyện anh đã thích cô không? Huống chi trước đó anh còn vừa mới vì cứu cô mà không màng nguy hiểm xả thân che chở cho cô nữa…

Nếu như cô đã biết, vậy cô có thái độ như vậy, lảng tránh ánh mắt của anh, thờ ơ lạnh nhạt với anh, có phải là vì… cô đã không còn thích anh không? Hoặc thậm chí là…

Chán ghét anh…

Hai mắt Phong Minh Nhật đỏ lên, nắm tay siết chặt lại cố kìm nén xuống nỗi đau xót lòng khi nghĩ đến khả năng này.

Giây sau, anh bỗng dưng đứng phắt dậy, xoay người rời khỏi phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.