Chương trước
Chương sau
Cộc cộc cộc!!

Đúng lúc này, bên ngoài sơn môn của Viêm Tông truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Diệp Phàm dẫn theo đám người Thiên Chiếu, Đại Hổ, Nhị Hổ xuất hiện ở đây!

Các đệ tử của Viêm Tông đang canh gác ngoài sơn môn Viêm Tông nhìn thấy Diệp Phàm xuất hiện, sắc mặt lần lượt thay đổi.

"Ngươi..."

Những đệ tử Viêm Tông này nhìn Diệp Phàm, vừa định lên tiếng thì người kia đã dùng kiếm chém ra, thẳng tay giết chết tất cả đệ tử Viêm Tông đang canh gác ngoài sơn môn,

“Người của Viêm Tông, lần hết ra đây nhận cái chết đi!"

Trong giây tiếp theo, một tiếng quát lạnh lùng và tàn nhẫn truyền khắp toàn bộ Viêm Tông, Diệp Phàm và đoàn người bước thẳng vào Viêm Tông!

Đúng lúc này, trên dưới Viêm Tông đều vì thế mà chấn động!

Một số lượng lớn đệ tử ngoại môn của Viêm Tông xuất hiện ở đây, khoảng chừng vạn người, dẫn đầu chính là vài vị Trưởng lão ngoại môn của Viêm Tông, bọn họ nhìn Diệp Phàm, tức giận mảng: "Ranh con, cậu thật sự dám đến Viêm Tông ta à, cậu to gàn quá nhỉ, chẳng lẽ thật sự coi Viêm Tông ta thật sự không có người sao?"

"Hôm nay, hễ là người của Viêm Tông, giết không tha!"

Diệp Phàm quát lên rõ từng chữ một, chữ nào cũng là châu ngọc, ẩn chứa sát ý ngút trời.

Đối với Diêm Tông, Diệp Phàm rõ ràng đã quyết sạch, chưa nói đến những chuyện khác, sở dĩ Sở Sở trở thành như bây giờ là vì Viêm Tông!

Cho nên, coi như là vì báo thù cho Sở Sở, hôm nay Diệp Phàm phải diệt sạch Viêm Tông!

“Ngạo mạn!"

“Lên!!!"

Những vị Trưởng lão ngoại môn của Viêm Tông tức giận quát lên.

Lập tức, hơn một vạn đệ tử ngoại môn của Viêm Tông đều lao về phía Diệp Phàm, thực lực thấp nhất trong số bọn họ đều đạt tới Kim Đan Cảnh.

Hơn vạn người tu hành có tu vi từ Kim Đan Cảnh trở lên đồng thời ra tay, trận pháp đương nhiên cũng rất đáng sợ!

Mà Diệp Phàm vẫn chưa động thủ, ngược lại là đám người Thiên Chiếu, Đại Hổ, Nhị Hổ, Đông Phương Hạo Thiên, Tân Chính, Huyết Phu đã giơ kiếm xông lên, đại khai sát giới!

Ngay lập tức, những Trưởng lão ngoại môn kia đều lao về phía Diệp Phàm, nhưng bọn họ còn chưa kịp đến gần thân thể của Diệp Phàm thì đã bị Thiên Chiếu mạnh mẽ giết chết.

Thực lực của Thiên Chiếu đã khôi phục rất nhiều, đã bước chân vào Âm Dương Cảnh!

Lúc này, Diệp Phàm mang theo kiếm, đi về phía nội môn của Viêm Tông!

Diệp Phàm vừa mới đi đến nội môn của Viêm Tông, ba ngàn đệ tử nội môn đều cầm kiếm chân trước mặt Diệp Phàm.

Mà thực lực của từng đệ tử nội môn của Viêm Tông ít nhất đều đã đạt đến Hợp Đạo Cảnh, trong số đó còn có cường giả cấp bậc Động Hư Cảnh và Lĩnh Vực Cảnh.

Lãnh Phong - một trong tam đại thiên tài nội môn của Viêm Tông đã từng chiến đấu với Diệp Phàm trước. đây, là người xếp hạng thứ 195 trong bảng Yên Nghiệt cũng năm trong đám người đó, hắn ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

Ngay lập tức, một nhóm Trưởng lão hộ pháp nội môn của Viêm Tông đều xuất hiện ở đây, từng người đều tân ra khí tức kinh khủng nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

"Ranh con, cậu là người đầu tiên dám xông vào Viêm Tông ta, nhưng cũng là người cuối cùng, hôm nay ở đây sẽ là nơi chôn cất của cậu!

Một Trưởng lão nội môn của Viêm Tông nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt uy nghiêm quát lên.

"Hôm nay các người đều phải chết!"

Diệp Phàm lạnh lùng quát lên.

“Ngông cuồng, ta cũng muốn xem thử cậu có tư cách gì làm càn ở Viêm Tông này!"

Đột nhiên, một tiếng hừ lạnh khinh thường vang lên, một thanh niên áo đỏ tóc dài bước ra, trong tay cầm một thanh trường kiếm đỏ thẫm, toàn thân toát ra cỗ kiếm ý đáng sợ!

“Nhị sư huynh!”

Các đệ tử nội môn của Viêm Tông có mặt đều nhìn người này rồi hô lên, ngay cả Lãnh Phong cũng hơi cúi người hành lễ với người này, thanh niên mặc đồ đỏ này chính là Nhị đệ tử của nội môn của Viêm Tông, đồng thời cũng là Xích Kiếm - một trong tam đại thiên tài của Viêm Tông, xếp hạng thứ 175 trong bảng Yêu Nghiệt, cao hơn Lãnh Phong khoảng hai mươi bậc!

Mà trong top 200 trên bảng Yêu Nghiệt, chênh lệch vài bậc cũng là khác biệt một trời một vực chứ huống chỉ là chênh lệch hai mươi bậc, có thể nói thực lực của Xích Kiếm đủ để áp đảo hoàn toàn Lãnh Phong!

"Xích Kiếm, bắt hắn lại, để cho hắn nhìn ra thực lực chân chính của Viêm Tông ta!"

Ba vị trưởng lão nội môn của Viêm Tông trực tiếp nói.

"Vâng!"

Xích Kiếm trả lời một chữ, đôi mắt lạnh lùng quét về phía Diệp Phàm, lạnh lùng nói: 'Xuất kiếm đi!"

"Nếu ta xuất kiếm, ta e là ngươi sẽ không có cơ hội xuất kiếm đâu!"

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Sắc mặt Xích Kiếm lạnh lùng, một kiếm ý cực kỳ đáng sợ từ trong cơ thể hẳn ta bộc phát, bao phủ Viêm Tông, tựa như vô số kiếm khí bắn ra, trải dài ba ngàn dặm!

"Kiếm ý tứ trọng!"

"Không ngờ kiếm ý của Xích Kiếm lại lĩnh ngộ được đến tứ trọng rồi, thực lực này e là đủ để xếp vào top 150 trong bảng Yêu Nghiệt đấy!"

“Có Xích Kiếm ra tay, nhóc con này chết chắc rồi!"

"Hừ, một nhóc con miệng còn hôi sữa mà dám phát phát ngôn bừa bãi muốn tiêu diệt Viêm Tông ta, đúng là không biết lượng sức!"

Các trưởng lão nội môn của Viêm Tông có mặt đều vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Xích Kiếm bày ra kiếm ý tứ trọng, sau đó nhìn Diệp Phàm chế giễu.

"Ngươi chỉ có chút thực lực ấy thôi sao?"

"Sợ là còn không đỡ nổi kiếm của ta!"

Diệp Phàm lạnh lùng khinh thường nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.