Nửa tháng đó đối với Đàm Bân thực sự là quá mệt mỏi, thời gian làm việc, nghỉ ngơi bị đảo lộn.
Lời thề không sống chung trước hôn nhân đã bị phá vỡ. Đàm Bân thu dọn đồ đạc, chuyển đến chỗ ở của Thẩm Bồi.
Áp lực công việc xếp lại phía sau. Dù sao Bắc Kinh cũng là khuvực do cô quản lý, khách hàng ở đó cũng biết giữ thể diệncho cô.
Chỉ có điều tiệc tùng nhiều quá, lần nào côcũng chỉ tham gia hiệp đầu, đến lúc tiệc kết thúc lại vộivàng ra về. Ban ngày bà vú Vương túc trực chăm sóc Thẩm Bồi,đợi cô trở về mới chịu rời đi.
Đã dự tiệc thì khôngthể không uống rượu, vậy nên mỗi lần về nhà, người cô nồngnặc mùi rượu. Những lúc như thế, bà Vương lại tỏ ra khó chịu.
Tất nhiên, sau khi nghe được mật báo của bà Vương, mẹ Thẩm Bồikhông thể yên tâm. Thỉnh thoảng bà lại qua kiểm tra, cũng đãvài lần bắt gặp rồi nói qua nói lại khiến Đàm Bân vô cùngbực bội. Nhưng vì Thẩm Bồi, cô vẫn cố gắng chịu đựng, tìnhtrạng của anh thực sự không được khả quan cho lắm.
Mặcdù vết thương đã dần lành lại nhưng vẻ hoạt bát, gọn gàngcủa một họa sĩ trẻ trước kia đã hoàn toàn biến mất.
Sau khi trở về nhà, tâm lý của Thẩm Bồi đã có chút ổn định,hiếm khi nhắc lại vụ tai nạn xe đó. Nhưng anh lại không nói năng gì, chỉ thích ngồi một mình trong phòng vẽ, ngắm nhìn hồnước bên ngoài cửa sổ, cứ ngồi như thế cho đến hết ngày.
Thẩm Bồi cũng không thèm để ý đến những tiểu tiết hằng ngày. Anhthường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-van-phong/26679/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.