Sau khi xong việc, Đàm Bân liền rời khỏi công ty, đúng là phải đi đến Ung Hoà cung để thắp hương.
Sống ở Bắc Kinh đã gần mười năm nhưng cô chưa đến Ung Hoà cung lần nào, lúcnày cô bắt chước y hệt mọi người, khấu đầu, thắp hương. Đến lúc cầunguyện, cô chỉ thầm lặp đi lặp lại một câu: “Xin ban phước cho anh ấytrở về bình an!”
Một giọt nước mắt lăn xuống, rớt ngay phía trước tấm quỳ chân, lan ra rất nhanh, trong chốc lát đã biến mất trong kẽ gạch hở.
Mấy ngày sau cô vẫn giữ liên lạc với Hoàng Cẩn, biết được bố Thẩm Bồi đãxuất viện, về nhà, việc truy bắt tội phạm của cảnh sát Cam Túc không cókết quả, không có tin tức gì của Thẩm Bồi, cũng không thấy tung tích của hai tên tội phạm ma tuý.
Mỗi ngày đi làm cô xử lý công việc mộtcách máy móc, nhìn bề ngoài thì không thấy có gì bất thường, nhưng banđêm cô mất ngủ, phải uống rượu và thuốc an thần mới có thể ngủ được vàitiếng. Những giấc mơ dưới tác dụng của thuốc an thần đều là chia ly, tan vỡ, khi tỉnh dậy cô không nhớ được bất kỳ chi tiết nào, tim loạn nhịp.
Ánh đèn nơi đầu giường phản chiếu bức ảnh chụp chung của cô và Thẩm Bồi, Đàm Bân trở mình, giấu mặt vào trong gối.
Thời gian này Văn Hiểu Tuệ không thấy cô trên MSN và QQ, gửi tin nhắn khôngtrả lời, gọi điện thì nói lấp lửng, cuối cùng cô không còn kiên nhẫnđược nữa, hết giờ làm liền chờ trước cổng công ty.
Khi nhìn thấyHiểu Tuệ, Đàm Bân bỗng giật mình, nhận ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-van-phong/26677/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.