Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21
Chương sau
Một tiếng “ting” vang lên, ở bên dưới góc phải màn hình máy tính bất ngờ hiện ra một cửa sổ nhỏ, báo có email vừa được gửi tới. Đàm Bân đang vùi đầu soạn bản tóm tắt cuộc họp, đưa mắt liếc nhìn mà chẳng mấy quan tâm. Lúc này đã là hơn chín giờ tối, phòng làm việc lặng yên không một tiếngđộng, trong không gian mấy trăm mét vuông lớn như vậy, chỉ còn mình côchong đèn làm việc. Người gửi email đến là Chủ tịch hội đồng quản trịLưu Bỉnh Khang của công ty MPL tại Trung Quốc. Đàm Bân nhún vai, tiếptục công việc của mình. Kenny Lưu tiên sinh chí ít cũng cách côba cấp, mối quan hệ ấy có bắn đại bác mấy lần cũng không tới, có lẽ đâylại là email tuyên bố những lời thừa thãi nào đó trước toàn thể cán bộcông nhân viên. Sau khi gõ xong dấu chấm câu cuối cùng, Đàm Bân mới ngẩng lên, vươn vai, uống nước, rồi tiện tay mở email vừa được gửi đến. Cô sửng sốt. Chỉ vẻn vẹn một câu tiếng Anh đơn giản: Từ ngày hôm nay Trình Duệ Mẫn sẽrời khỏi công ty, không tiếp tục đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc kinhdoanh tại Trung Quốc Đại lục nữa. Cô nhìn vào dòng chữ, đọc điđọc lại không biết bao nhiêu lần, cho đến khi khẳng định chắc chắn không phải mình bị hoa mắt thì trong lòng chợt dấy lên một dự cảm chẳng lành. Trình Duệ Mẫn vào công ty đã chín năm, từ một nhân viên sale, từng bước từngbước phấn đấu đến chức vụ tổng giám đốc kinh doanh, cũng có thể xem làngười thành đạt, có chức vụ và địa vị cao. Với thân phận và chức vụ nhưvậy, nếu không phải là anh đường hoàng từ chức thì chí ít cũng phải dochủ tịch hội đồng quản trị chấp bút, dùng mấy lời cảm kích buồn bã đểtiễn biệt, sau đó mới thông cáo cho toàn thể nhân viên biết chứ! Ở trong cái vòng tròn hỗn tạp này, vuốt mặt phải nể mũi, đây là phép lịch sự tối thiểu mà. Nhưng email này rõ ràng hết sức bất thường. Đàm Bân bước đến bên cửa sổ, mơ màng nhìn ánh đèn và khoảng sân quen thuộc dưới tòa nhà. Đêm nay, cũng giống như bất kỳ đêm đầu hè nào ở Bắc Kinh, những cơn gió mát nhẹ nhàng vuốt ve gò má, đêm lạnh như nước, những chiếc đèn ô tô trêncầu vượt nối với nhau thành chuỗi, nhìn từ xa cảm giác như cả khu CBD[1] này không hề chợp mắt vậy. [1] CBD viết tắt của từ Central Business District, khu trung tâm hành chính và thương mại của một quốc gia hay một thành phố. Đàm Bân lại cảm thấy lòng bàn tay lạnh ngắt. Những email có nội dung tương tự như vậy, năm năm trước, lúc vừa bước chânvào MPL cô đã từng nhìn thấy một lần, trải qua bao khó khăn tàn khốc cho nên ấn tượng đó vô cùng sâu sắc. Nhớ lúc đó chia tách thịtrường châu Á Thái Bình Dương và Trung Quốc, các chức vụ chủ tịch hộiđồng quản trị đã được phân định rõ ràng, nhưng có nhiều người vẫn vì vài vị trí mà tranh giành đẫm máu, hãm hại lẫn nhau. Đàm Bân hơi do dự, có nên lập tức gọi điện báo cho sếp Dư Vĩnh Lân? Trong lòng có chút lo lắng, phải chăng cô đã quá nhạy cảm? Dư Vĩnh Lân là giám đốc kinh doanh khu vực phía bắc của MPL. Bà xã vừa cóbầu được mấy tháng, anh như lột xác, trở thành mẫu người đàn ông trụ cột của gia đình theo đúng chuẩn mực, hằng ngày cứ đúng sáu giờ là rời khỏi công ty, về nhà. Sau ít phút đắn đo, cuối cùng Đàm Bân cũng bấm dãy số điện thoại quen thuộc của Dư Vĩnh Lân. Không vì lý do nào khác,cô gọi cho Vĩnh Lân chỉ bởi anh là người đã giới thiệu Trình Duệ Mẫn vào công ty, hai người học cùng trường đại học, giống như những con châuchấu trên một sợi dây thừng, cùng hội cùng thuyền. “Cherie, có chuyện gì vậy?” Giọng nói của Dư Vĩnh Lân truyền đến, còn có cả tiếng ti vi ầm ĩ. “Sếp à…” Đàm Bân hít một hơi thật sâu, cố gắng để giọng nói của mình trở nên nhẹ nhàng. “Ray phải rời khỏi công ty rồi.” “Ừm… Cái gì?” Tạp âm quá lớn, đương nhiên Dư Vĩnh Lân không nghe rõ, anh trả lời một cách thờ ơ, có cả tiếng cười khúc khích của phụ nữ lọt vào ống nghe, truyềnđến tai cô. Đàm Bân có vẻ bực dọc. “Tony, tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện đi, tôi có việc gấp.” Dư Vĩnh Lân cuối cùng cũng thận trọng đẩy bà xã sang một bên, đứng dậy khỏi sofa, đi vào phòng làm việc. “Ray… Sếp… Ray phải rời công ty rồi, anh có biết không?” Điện thoại di động trong tay Dư Vĩnh Lân suýt rơi xuống đất. “Cô nghe ai nói vậy?” “Mười phút trước, Kenny đã gửi email thông báo.” Đàm Bân trả lời, lòng chùngxuống, Dư Vĩnh Lân cũng không biết chuyện này, chắc chắn sự việc khôngphải như những gì viết trong email. Dư Vĩnh Lân định thần lại. “Tôi biết rồi, là nhận email. Cô đang ở đâu?” “Văn phòng.” “Sao giờ này còn chưa về?” Đàm Bân dở khóc dở cười: “Tony, tôi thay mặt anh đi họp với Headquarter[2], làm một kẻ bù nhìn còn gì, anh quên rồi sao?” [2] Có nghĩa là trụ sở chính. “Ồ, tôi quên mất, xin lỗi cô! Xong việc, cô về nhà ngay nhé, đi đường cẩn thận!” “Sếp, cảm ơn anh nhiều nhiều!” Đàm Bân làm bộ vô cùng cảm kích rồi cúp máy.Cô đã làm tròn bổn phận của một cấp dưới, còn những lời thừa thãi khác,một câu cô cũng không nói. Dư Vĩnh Lân ném điện thoại xuống, lao thẳng tới trước bàn làm việc, bật máy tính, kết nối internet, đăng nhập bức tường lửa của công ty, vào outlook, cuối cùng anh cũng tìm thấyemail kỳ quái đó. “Shit!” Anh đạp vào cánh cửa phòng làm việc, lấy điện thoại, gọi cho Trình Duệ Mẫn. Hết lần này đến lần khác, trong điện thoại chỉ vang lên một thông báo giống hệt nhau: Số máy quý khách vừa gọi đã tạm khóa! Buổi tối hôm đó, rất nhiều người trong MPL cùng lúc gọi tới một số điệnthoại, nhưng cái mà họ nghe thấy chỉ là một giọng nữ khô khan, vô hồncủa mạng di động đó lặp đi lặp lại: Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọiđang tạm khóa, xin quý khách vui lòng gọi lại sau! Đàm Bân dọndẹp đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi công ty, theo thói quen trước khi tắt máytính, cô nhìn lại một lượt bản ghi nhớ công việc ngày mai. Ngàymai, tám giờ sáng có một cuộc gặp gỡ, giao lưu với khách hàng, sớm hơnmột tiếng so với giờ làm việc bình thường của công ty, điều đó cũng cónghĩa là sáng mai năm rưỡi cô đã phải dậy. Giá trị đầu tiên củamột nhân viên MPL chính là ưu tiên khách hàng, điều đó đương nhiên baogồm cả việc tôn trọng thời gian làm việc của khách. Địa điểm hẹn gặp làkhách sạn Trung Quốc, ở chỗ đó ngày nào cũng tắc đường, đến nỗi con kiến cũng không chui lọt. Nghĩ đến việc sáng sớm đã phải len lỏi trong biểnngười ấy, cô không khỏi ngán ngẩm, bất giác rùng mình. Đàm Bânsống ở khu đông bắc vành đai bốn của thủ đô, lúc đi làm hay tan tầm trởvề nhà, muốn lái xe vượt qua khu thương mại quốc tế ấy thì cũng khóngang Hồng quân công nông Trung Quốc[3] năm ấy vượt hơn hai mươi lămnghìn dặm núi tuyết cỏ dày đi chinh chiến nơi xa. [3] Hồng quâncông nông hay còn gọi là Hồng quân: Thời kỳ chiến tranh cách mạng lầnthứ hai, Đảng cộng sản Trung Quốc lãnh đạo quân đội nhân dân. Tháng 4năm 1928, khởi nghĩa bộ đội hợp với quân khởi nghĩa Nam Xương ở núi Tỉnh Cương, đổi thành quân công nông hồng quân Trung Quốc đệ tứ. Sau đó,Đảng lãnh đạo lực lượng vũ trang các nơi đổi thành Hồng quân công nôngTrung Quốc. Cô rút điện thoại gọi cho bạn trai tên Thẩm Bồi, hỏi: “Đêm nay em ở lại chỗ anh, có tiện không?” Khu chung cư mà Thẩm Bồi đang ở nằm gần Đông Trực Môn, có thể ngồi tàu điện ngầm để đi đến khu thương mại quốc tế. “Em vẫn còn ở công ty à?” Thẩm Bồi có vẻ hiểu rất rõ thói quen của cô. “Vâng…” Đàm Bân mệt tới mức không muốn nói nhiều nữa. “Anh đang định ra ngoài ăn. Anh đến đón em nhé?” Đàm Bân cảm thấy có chút phiền phức, liền nói: “Không cần đâu, em để xe ở công ty rồi bắt xe đến chỗ anh cũng được.” “Dù sao anh cũng phải ra ngoài, em đừng đi đâu, ở đó đợi anh nhé, nhiều nhất cũng chỉ mười lăm phút thôi.” Đàm Bân với lấy chiếc áo khoác rồi ra về, vừa ra khỏi cửa đã thấy Thẩm Bồiđỗ xe ở bên kia đường, đứng tựa vào cửa xe chờ cô. Quầng sáng vàng dịucủa chiếc đèn đường khắc họa rõ nét thân hình cao ráo, thanh mảnh củaanh, chiếc áo khoác kiểu Trung Quốc phù hợp với vóc dáng, như làm tăngthêm vài phần khí chất nho nhã. ©STE.NT Đàm Bân rất phục Thẩm Bồi ở điểm này, cho dù là kiểu áo có hơi thô tục, nhìn chẳng cóchút gì tinh tế, khi anh mặc vào vẫn toát lên vẻ cá tính, nhìn rất cuốnhút. “Anh định ăn gì?” Sau khi ngồi vào ô tô, cô hỏi. “Ăn món Ấn Độ nhé?” “Em biết ngay mà, anh là gã chẳng lãng mạn chút nào.” Đàm Bân thở dài. Thẩm Bồi thích nhất là món cơm cà ri ở quán ăn Ấn Độ đó, còn ấn tượng củaĐàm Bân về món ăn Ấn Độ lại là sự mơ hồ về đủ màu sắc khác nhau của hếtbát này đến bát khác. Cô mãi không thể phân biệt được cà ri xanh, cà rihồng và cà ri vàng rốt cuộc có điểm gì khác biệt. Đã hơn mườigiờ đêm, quán vẫn đông khách, việc kinh doanh ở đây thật tuyệt. Nhữngbản nhạc Ấn nhẹ nhàng vấn vít trong phòng ăn, tiếng sáo khoan thai, dìudặt, nồng nhiệt mời chào, vô cùng hấp dẫn. Khi nghe tiếng sáo, Đàm Bânluôn cảm thấy như sẽ có một con rắn trườn ra từ đâu đó. Cô châmmột điếu thuốc, ngán ngẩm nhìn làn khói xanh khẽ uốn lượn nhẹ nhàngtrước mặt, sau đó phất phơ theo làn gió rồi nhanh chóng tản đi. Cô không nghiện thuốc, chỉ những lúc cảm thấy muộn phiền hay mệt mỏi, cô mới hút một điếu để xốc lại tinh thần. Thẩm Bồi xem ra rất đói, anh ăn rất nhanh, mấy lần suýt nghẹn. Đàm Bân hỏi: “Bữa trưa anh không ăn sao?” “Ừm, bữa sáng cũng không ăn. Khi cảm xúc ùa đến, anh không dám ngừng tay, chỉ sợ mình buông tay thì chẳng còn gì nữa.” Cuối cùng Thẩm Bồi cũng ngẩng đầu khỏi chiếc đĩa, nở nụ cười để lộ hàm răngtrắng tinh, không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, nhổmngười dậy, nhoài sang phía cô, rồi đặt môi lên trán cô, hôn liền haicái. “Anh nhớ em!” Anh khẽ nói. Đàm Bân đỏ bừng mặt, cảm thấy toàn thân dần lan tỏa những xúc cảm ấm áp. Thẩm Bồi có đôi mắt rất đẹp, mí mắt rất sâu, đuôi mắt còn hơi cong về phíathái dương, đó đúng là “cặp mắt đào hoa” mà người ta thường nói, khi anh cười, gương mặt rạng rỡ như một đứa trẻ. Anh là một họa sĩ trẻ có chút tên tuổi ở thành phố thủ đô này. Còn Đàm Bân lại học về kỹ thuật. Con gái học ngành kỹ thuật đa số đều cóchung một đặc điểm là thường không xem trọng những gã con trai học ngành khoa học xã hội, luôn cảm thấy bọn họ thường suy nghĩ theo cảm tính,lại thêm cả tính nói như rồng leo, làm như mèo mửa, chí lớn nhưng tàimọn, quả thực chẳng hấp dẫn chút nào. Thẩm Bồi dường như còn hơn như vậy, anh chỉ học mỹ thuật đơn thuần. Nhưng anh biết rất rõ ưu nhược điểm của mình nên thường tự gọi mình là anh thợ vẽ. “Họa sĩ?”Anh nhún vai nói với Đàm Bân. “Phải đẳng cấp cao hơn thì mới gọi là“sĩ”, anh chỉ là một người bình thường, thuận tay khua đôi ba nét đểkiếm cơm thôi.” Xem ra Thẩm Bồi “khua tay” cũng không tệ chútnào, đầu năm 2004 anh mua một căn hộ chung cư ba phòng, hai sảnh ở bênĐông Nhị Hoàn. Ba năm sau, theo giá thị trường, giá trị căn hộ đó tănggấp đôi. Gần đây, anh lại tậu thêm một chiếc Pajero 3.0, trong nháy mắtđã trở thành tầng lớp tư sản. Đàm Bân mải nghĩ nên ngồi thừ người, cho đến lúc Thẩm Bồi huơ huơ tay trước mặt, cô mới để ý. “Anh làm gì thế?” “Em sao vậy? Không vui à?” “Không có.” Đàm Bân cố gắng thả lỏng tâm trạng. Việc cô không muốn làm nhất là giãi bày những khó khăn, phiền muộn trong công việc của mình với người thân, bạn bè. Cô chỉ biết lặp đi lặp lại câu trả lời này, huống hồ trên trán Thẩm Bồilúc nào cũng hiện rõ mấy chữ: phong hoa tuyết nguyệt, vì thế những việcnhư thế này anh không thích nghe, mà có nói anh cũng chẳng hiểu. Thẩm Bồi hồ nghi nhìn cô, ngoắc tay gọi phục vụ tính tiền. Đàm Bân dụi tắt điếu thuốc, đưa tay nựng nựng má anh, khẽ nhìn anh, mỉm cười trấn an. Thẩm Bồi thoải mái hơn một chút, choàng áo khoác lên vai cô, lái xe về nhà. “Hôm nay thật sự không có chuyện gì chứ? Anh cũng chẳng ra sao, vừa nhìn thấy em nhăn mặt là lại lo loạn cả lên.” Không có tiếng trả lời. Đàm Bân tựa đầu vào vai anh, mơ màng ngủ. Thẩm Bồi bất giác thở dài, quay đầu tập trung lái xe. Làm việc cả ngày nên cả hai đều thấm mệt, về đến nhà, tắm táp qua loa rồi lên giường đi ngủ. Đứng trước giá vẽ mười mấy tiếng đồng hồ, vận động cả ngày như vậy quả thựcrất mệt mỏi nên Thẩm Bồi đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Vìsáng mai phải dậy sớm nên Đàm Bân không nỡ quấy rầy giấc ngủ của anh, cô tự giác ra ngoài phòng khách, nhưng lăn qua lăn lại mấy vòng mà vẫnkhông sao ngủ được, dứt khoát trở dậy, đi vào phòng vẽ tranh của ThẩmBồi. Theo thiết kế ban đầu, đây vốn là phòng ngủ chính của cănhộ, nhưng vì Thẩm Bồi khăng khăng muốn sửa thành phòng vẽ nên phòng ngủchính lại phải chuyển sang phòng khác. Rèm cửa sổ vẫn mở, ánh trăng ùavào, tràn ngập căn phòng, ở góc tường có rất nhiều cây xanh, lá câyTrích Thủy Quan Âm[4] cao đến trần nhà, mặt lá hướng ra ngoài được ánhtrăng phủ một lớp óng ánh như dát bạc. Chủ nhân của căn phòng không lôithôi, bừa bãi giống như các nghệ sĩ khác, thậm chí anh còn rất sạch sẽ.Dụng cụ vẽ và màu vẽ được cất xếp rất gọn gàng. Ở ngay giữa phòng đặtmột chiếc giá vẽ, trên mấy bức tranh sơn dầu chưa hoàn thiện phủ một tấm vải trắng chống bụi. [4] Hay còn gọi là cây Trích Thủy Liên, một loại cây giống cây khoai nước, xuất xứ từ vùng Quảng Đông, Quảng Tây, Tứ Xuyên. Đàm Bân vòng tay ôm lấy hai vai rồi ngồi tựa lưng vào chiếc ghế mây, nhìnqua ô cửa kính trong suốt kéo dài từ trần xuống sàn, toàn bộ khung cảnhhồ nước nhân tạo chiếm tới năm mươi nghìn mét vuông của tiểu khu đậpngay vào mắt cô, trong đáy mắt cô như phản chiếu sóng nước hồ lóng lánh. “Từ ngày hôm nay Trình Duệ Mẫn sẽ rời khỏi công ty.” Dòng chữ ấy như đanghiện lên trước mắt cô, tựa những ngọn đèn nổi trôi lập lờ trên mặt nước. Kinh nghiệm thăng tiến của Trình Duệ Mẫn trong chín năm ở MPL luôn là tấmgương để cô nghiêm túc học hỏi. Anh gần như là một huyền thoại sống củaMPL, thần tượng của nhiều nhân viên mới, với dáng người cao gầy, bộ vest sẫm màu tinh tế, phù hợp với dáng vóc, trên gương mặt lộ rõ khí chấtcủa một trí thức. Cử chỉ, lời ăn tiếng nói của anh luôn khiến người đốidiện cảm thấy vô cùng thoải mái. Trong công việc, Đàm Bân và anh chỉ tiếp xúc với nhau trong buổi họp doanh thu hằng tháng mà mọi ngườitrong công ty vẫn thường gọi đùa là “hội bóc lột”. Không chỉ có giám đốc kinh doanh của ba khu vực phía bắc, đông, nam, tất cả các giám đốc kinh doanh đều phải lần lượt đứng trước mặt anh để trả lời chất vấn. Đàm Bân đã từng làm việc với trợ lý của Trình Duệ Mẫn, xem qua lịch trìnhlàm việc một ngày của anh, quả thực là hội họp liên miên, cái nọ chồnglên cái kia, làm người khác hoa cả mắt. Những email anh gửi đa phần đềulà sau mười giờ đêm. Tuy thường xuyên thức đêm nhưng thần sắccủa Trình Duệ Mẫn luôn rạng rỡ, tinh thần chăm chú, suy nghĩ rõ ràng,rành mạch, các vấn đề đưa ra đều vô cùng sắc bén, thái độ lại rất ônhòa, chưa bao giờ khiến người khác cảm thấy tài năng của mình bị vùidập. Đàm Bân đã từng gặp rất nhiều kẻ cầm lông gà làm lệnhtiễn[5], mới chỉ ngồi ở vị trí lưng chừng mà đã tự cho mình là lãnh đạo, rường cột của xã hội. Cô cảm thấy những ưu điểm này của Trình Duệ Mẫnthật hiếm có. Mọi người đều nói tiền đồ của Trình Duệ Mẫn không có giớihạn, không có gì là anh không thể đạt được. [5] Câu tục ngữ ýnói một người không biết thân phận, dựa vào cấp trên, lợi dụng uy quyềnđể sai khiến việc này, điều khiển việc kia. Vậy hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngoại trừ việc Tổng giám đốc Oliver nhiệm kỳ trước nghỉ hưu quay về châu Âuan dưỡng, CEO mới Lý Hải Dương lên thay thì gần đây công ty không cóbiến động gì quá lớn. Đàm Bân nghĩ mãi mà không có cách nào lý giải nổi. Thẩm Bồi đi tiểu đêm, thấy trong phòng vẽ thấp thoáng có bóng người đi đi lại lại, anh loạng choạng mò mẫm đi vào. “Sao em còn chưa ngủ?” “Em không ngủ được.” Đàm Bân mặc bộ đồ ngủ màu đỏ ánh bạc, dưới ánh trăng, những sợi vải khôngngừng lấp lánh, tựa như những vảy cá trên người mỹ nhân ngư. Thẩm Bồivòng tay ôm cô từ phía sau, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Ngốc ạ, nghĩnhiều quá cũng chẳng ích gì, thế giới sẽ không vì sự lao tâm khổ tứ củaem mà thay đổi đâu.” Thông thường trong những lúc mơ mơ màngmàng thế này, khí chất của một nghệ sĩ trẻ trong con người anh bộc lộ rõ nhất, lời nói của anh sâu sắc, huyền ảo cứ như triết gia Socrates[6]. [6] Socrates: triết gia Hy Lạp cổ đại, người được mệnh danh là bậc thầy về truy vấn. Đàm Bân không nhịn được cười, úp mặt vào ngực anh. “Bân Bân, tháng sau anh đi Cam Nam[7] sưu tầm dân ca, em đi cùng anh nhé?” [7] Một trong mười châu tự trị của dân tộc Tạng. “Không thành vấn đề. Nếu anh có thể thuyết phục Dư Vĩnh Lân cho em nghỉ phépmột năm hai tuần thì dù có đi đến chân trời góc bể em cũng đi cùng anh.” Đàm Bân như đang nói lời thề son sắt nhưng giọng điệu lại chẳng có chút thành ý nào, khiến Thẩm Bồi có vẻ thất vọng. “Đi ngủ thôi, sắp hai giờ rồi. Nếu không, em có thể trả anh tiền, anh sẽ ôm em ngủ.” “Anh đi đi!” Đàm Bân cấu anh một cái. Đúng là cấu thật, đầu ngón tay cô tìm đúng chỗ da mỏng nhất mà hạ thủ, chỉnhón lấy một chút da rồi nhấc lên. Nhưng cảm giác đau nhói đó chạy thẳng đến tim, Thẩm Bồi hoài nghi Đàm Bân tiềm ẩn khuynh hướng thích ngượcđãi, chỉ biết kêu thảm thiết: “Ai da! Ai da!” Đàm Bân nhéo nhéo mặt anh. “Im nào, nếu không anh lại làm cho bảo vệ chạy đến bây giờ!” Thẩm Bồi cười xấu xa. “Là anh muốn làm em mất thể diện đấy.” Đàm Bân lại cấu anh một cái nữa. Thẩm Bồi không tránh kịp, đau đến cắt da cắt thịt, bèn bực tức, ngang ngược dùng sức bế cô lên rồi ném xuống giường. “Đi ngủ!” Anh hạ giọng quát một tiếng. Đàm Bân vùi đầu vào gối cười thầm rồi lật người lại, cơ thể mệt mỏi rã rời, cứ thế cô chìm vào giấc ngủ. Giống như chỉ vừa mới chợp mắt mà chuông báo thức đã “píp… píp…” mãi bên tai. Đàm Bân đau khổ mở mắt, thò tay tắt chuông điện thoại đang kêu ầm ĩ. Lúc nào cũng không được ngủ đủ giấc. Mong muốn lớn nhất của cô bây giờ làmỗi ngày được ngủ thỏa thuê cho đến khi tự tỉnh giấc. Cô thật sự muốntranh thủ thời gian nghỉ mấy ngày để ngủ, sáu rưỡi sáng mới dậy, lúc đónhất định hai mắt sẽ sáng long lanh, hai tai sẽ trở nên nhanh nhạy lạthường, đến cả tiếng phanh xe trên phố xa, tiếng chuông báo đến điểmdừng của xe buýt hay tiếng trò chuyện lầm rầm của những người hàng xómtầng dưới cô cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Sau nhiều năm tậpluyện mà thành quen, cơ thể cô sớm đã thoát khỏi sự khống chế của trínão mà có được ý chí của riêng mình. Đàm Bân không khỏi tự oán thán,đúng như cô bạn xấu Văn Hiểu Tuệ đã nói một câu toạc móng heo: “Một từthôi. Hèn!” Giống như lúc này, rõ ràng ý thức đã tỉnh lại nhưng cơ thểlại ngoan cố không chịu hợp tác. Những tia nắng ban mai chiếuxuyên qua các khe hở của bức rèm cửa sổ, rọi vào trong phòng, khiến hình dáng các đồ vật bên trong dần dần hiện rõ. Mùa hè ở Bắc Kinhtrời sáng từ rất sớm, mới năm giờ bầu trời đã chuyển sang sắc xanh nhạt. Ở phía đường chân trời thấp thoáng ẩn hiện những tia nắng ban mai, rồidần dần, những tia nắng ấy càng lúc càng trở nên rực rỡ. Đàm Bân không thể làm gì khác ngoài việc hạ giọng tự thương lượng với chínhmình: “Đàm Bân, đến cả bản thân mày cũng không thể điều khiển nổi, cònmuốn điều khiển người khác ư? Còn muốn những điều tốt đẹp ư?… Haizz, tao nói mày đấy Đàm Bân, có phải mày đang tự ngược đã chính mình không?” Cô trở mình, lẩm bẩm, quyết định tha thứ cho sự sa ngã hôm nay, vì cô chỉđược ngủ có ba tiếng đồng hồ. Tiếp tục đấu tranh thêm một lúc, cuối cùng cô vẫn phải bò dậy, nhăn nhó lết vào phòng tắm. Vốc nước lạnh vỗ lên mặt, lúc này mới coi như đã thực sự tỉnh táo, cô thayquần soóc, giày thể thao, xuống tầng tập thể dục. Thói quen chạy bộ nàyhình thành từ lúc học đại học. Mấy năm trở lại đây cô cảm nhận được rấtnhiều lợi ích từ thói quen này. Vẫn còn sớm, chỉ có lác đác vàingười đi tập thể dục. Trên con đường nhỏ rải đá dăm ven hồ, có vài người dắt chó đi dạo. Hai con chó lông vàng óng mượt nghếch mặt lon ton chạyđến, sủa ăng ẳng rồi đi một vòng quanh cô, ngửi ngửi hít hít. Đàm Bândừng bước, đưa tay vuốt ve bộ lông vàng óng mượt trên lưng chúng. Haicon chó nhận được sự khích lệ, càng hít hít ngửi ngửi quanh cô. Cô rấtthích chó, đặc biệt là những con có thân hình to lớn, giống như giốngchó Husky[8] hay giống chó chăn cừu. Đáng tiếc là ở Bắc Kinh, từ vànhđai thứ năm trở vào nội thành không cho phép nuôi chó cỡ lớn, hơn nữatính chất công việc của cô cũng không thích hợp để nuôi dưỡng những convật đáng yêu. Đặc biệt tai của hai chú chó lông vàng này rất dài, ngườichủ còn đeo cho chúng trang sức nhiều màu sắc nên khi nhìn từ phíatrước, cả khuôn mặt chỉ lộ ra cái mõm dài đặc trưng, trông rất thú vị.Đàm Bân cảm thấy chúng rất giống bà ngoại sói trong câu chuyện Cô béquàng khăn đỏ. [8] Chó Husky: hay còn gọi là chó tuyết, là giống chó lao động với bộ lông dày, kích cỡ trung bình, có xuất xứ từ vùngmiền Đông Siberian và có gen di truyền thuộc họ Spitz, đuôi thõng, tainhỏ hình tam giác dựng đứng. Chúng thường dùng để kéo xe trượt tuyết vàbiểu diễn. “Jerry, Tom, về đây!” Cuối cùng chủ nhân của hai chú chó đứng cách đó không xa cất tiếng gọi chúng quay về. Đàm Bân quay người lại mỉm cười, đưa tay vẫy vẫy rồi quay đi, tiếp tục chạy bộ. Hồi lâu sau cô mới nhận ra Tom và Jerry chẳng phải là tên của chúmèo và chú chuột rất nổi tiếng trong bộ phim hoạt hình Tom và Jerry đósao? Nghĩ ra điều này, cô không kìm được mà bật cười khúc khích. Trở về phòng, tắm rửa và trang điểm thật nhanh, lúc soi gương cô mới thấyhai quầng mắt mình thâm lại vì thiếu ngủ. Cô giơ nắm tay đấm đấm vào mặt gương. “Nói, Đàm Bân là cô gái xinh đẹp nhất, giỏi giang nhất trên thếgiới này!” Chiếc gương không lên tiếng, có lẽ do bị cô dọa dẫm nên trong lòng nó giãy giụa đến vỡ tan rồi. Cô vừa thoa kem dưỡng da vừa cười khúc khích. Ăn qua loa bữa sáng đơn giản, rót hai cốc cà phê đen, cô tạm biệt Thẩm Bồi rồi xách máy tính, vội vàng rời khỏi nhà. Do kiên trì tập luyện thường xuyên nên đôi chân dài của cô vô cùng thonthả, săn chắc, vòng eo cũng chẳng có chút mỡ thừa nào, cô mặc trang phục công sở nhìn rất cuốn hút, trong dáng vẻ lịch thiệp, trang nhã vẫn cóchút lơ đãng, quyến rũ. Nhưng Đàm Bân chẳng có thời gian để hưởng thụnhững ánh mắt luôn quay lại ngắm nhìn mình, bởi trong lòng cô đang chấtchứa nỗi muộn phiền, lo lắng. Cô nghe nói tàu điện ngầm rất đông nhưng nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì cô không thể nào hình dungthế nào là chuyến tàu điện đầu tiên lúc bảy giờ bốn mươi phút sáng. Côbị chen đến mức đứng không vững, lưng bị ép chặt vào thanh chắn sắt,người thì vặn vẹo, chẳng ra dáng gì, thật đúng là không thể tưởng tượngnổi. May mà cô có tập luyện yoga, sau khi xuống khỏi tàu điện ngầm, côvừa lau mồ hôi vừa thấy mình thật may mắn. Vừa lên khỏi ga tàu điệnngầm, cô ôm máy tính chạy như bay, vừa khéo đến cuộc gặp đúng giờ. Khi đến lượt Đàm Bân phát biểu, cô hít một hơi dài, duỗi thẳng lưng, rướnngười về phía trước. Một trong những kỹ năng quan trọng nhất củapresentation[9] chính là sự ngay ngắn, tề chỉnh của ngôn ngữ cơ thể. Đây là bài học đầu tiên cô tiếp thu được lúc chuyển từ một kỹ sư sang làmđại diện bán hàng. [9] Có nghĩa: việc thuyết trình, trình bày. Sau khi tốt nghiệp, Đàm Bân làm việc tạm thời hai năm ở một công ty nhỏ,sau đó mới vào MPL. Vào công ty đã năm năm, cô không phải là người thăng tiến nhanh nhưng lại bước những bước vô cùng vững chắc. Sau ba thánglàm kỹ sư, cấp trên phát hiện ra cô có năng lực quản lý nên đã điềuchuyển cô sang làm quản lý một số hạng mục. Sau nửa năm thì chuyển sangbộ phận kinh doanh, làm đại diện bán hàng vừa tròn mười hai tháng, côđược đề bạt lên làm giám đốc kinh doanh. Bắt đầu từ một hạng mục nhỏ békhông đáng để mắt tới, bây giờ cô đã trở thành giám đốc kinh doanh khuvực Bắc Kinh, doanh thu hằng năm gần hai mươi triệu euro. Vì thế nhữngcô nhân viên mới vào thầm ái mộ cô. Cô đứng ở đó, mỉm cười tựtin, đôi mắt sáng ngời, giống như chiếc bình pha lê của công nươngGaladriel có sức mạnh siêu phàm trong Chúa tể của những chiếc nhẫn, từtrong ra ngoài đều phát ra ánh sáng. Đã tự diễn tập hai lần nêncô ước lượng thời gian rất chuẩn xác, cộng thêm thời gian trả lời mộtvài câu hỏi của khách hàng thì vừa đúng ba mươi phút, so với sự sắp xếpcủa lịch trình cuộc gặp gỡ thì không lệch chút nào. Ở hàng ghế trước có người nhẹ nhàng vỗ tay, cô khẽ mỉm cười cảm ơn. Sau khi cô yên vị, một khách hàng quen thuộc thấp giọng hỏi: “Nghe nói Tiểu Trình đi rồi, vì sao vậy?” Đàm Bân cười khổ, tin xấu quả là lan truyền rất nhanh, có lẽ buôn chuyện là tính trời sinh, đến chết không đổi của loài người. “Tôi cũng không rõ.” Cô trả lời. Ở công ty vẫn còn rất nhiều việc phải giải quyết, cô chỉ muốn nhanh chóng quay về, vì thế cô bỏ qua bữa trưa, vội vàng trở về công ty. Cô không hề biết rằng, lúc cô đang đứng trước màn hình lớn thuyết trìnhthì ở công ty đã xảy ra một cảnh tượng vô cùng gay cấn, trăm năm khógặp. Sau khi cô về đến công ty, đồng nghiệp thêm mắm thêm muối, mồm nămmiệng mười kể lại cho cô nghe tình cảnh lúc đó, phải rất lâu sau cô mớilắp ghép được các chi tiết lại với nhau để hình dung đại khái sự việc. Thời gian Trình Duệ Mẫn đến công ty là khoảng sáu giờ bốn mươi phút sáng nay. Anh lấy thẻ ra vào ra để quẹt nhưng không nghe thấy tiếng “tít tít” quenthuộc. Chiếc đèn màu xanh của khóa điện tử chớp chớp mấy cái rồi chuyểnthành màu đỏ. Điều này chứng tỏ thẻ của anh không còn hiệu lực, quyền ra vào đã bị hủy bỏ. Anh thử lại thêm lần nữa, kết quả không có gì thayđổi, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng vô cùng. Cuối cùng hành động của anh đã làm kinh động đến bảo vệ của tòa nhà. “Thưa ngài, bây giờ không phải là giờ làm việc, mời ngài quay lại sau chín giờ.” “Tôi là nhân viên của công ty này, thẻ ra vào của tôi bị hỏng, hãy mở cửagiúp tôi!” Trình Duệ Mẫn bực mình, rút chiếc thẻ nhân viên sáng bóng rađưa cho người bảo vệ xem. Người bảo vệ đứng sau tấm cửa kính, vẻ mặt không chút biểu cảm, nói: “Xin lỗi, thưa ngài, tôi không có quyền làm vậy.” Trình Duệ Mẫn trừng mắt nhìn anh ta, hơi thở dần trở nên gấp gáp. Khẩu khí của nhân viên bảo vệ ôn hòa hơn một chút: “Thưa ngài, ngài tự đivào đương nhiên không có vấn đề gì, còn nếu tôi mở cửa giúp ngài thì lập tức tôi sẽ bị đuổi việc.” Trình Duệ Mẫn cảm thấy mình cũng hơi quá đáng nên đành quay lại bãi đỗ xe, khổ sở chờ tới giờ làm việc. Khoảng chín giờ, các nhân viên lục tục đi làm. Trình Duệ Mẫn vẫn không thể bước qua được cửa lớn của công ty. Lần này tiếp đón anh là giám đốc bộ phận bảo vệ của tòa nhà. “Ngài Trình,tôi mới nhận được thông báo, ngài không còn là nhân viên của MPL nữa.” Trình Duệ Mẫn hồ nghi mình đang rơi vào một cơn ác mộng. “Kenny Lưu, Lý Hải Dương, ai cũng được, hãy gọi điện thoại cho bọn họ!” Anh đã đánh mất vẻ bình tĩnh vốn có. Anh đứng trước quầy lễ tân, nhìn sắc mặt của giám đốc bộ phận bảo vệ đang nhấc máy bấm số nội bộ, gọi cho Lưu Bỉnh Khang. Sau đó, đích thân giám đốc bộ phận bảo vệ đưa anh lên lầu. Ở đại sảnh của công ty, có rất nhiều nhân viên đang đứng đợi thang máy, tất cả đều nhìn cảnh tượng này với con mắt hiếu kỳ. Theo lời kể của một người tận mắt chứng kiến thì Trình Duệ Mẫn hình như đã ý thức được việc gì đó, vẻ mặt rất khó coi, phong thái hào phóng, phonglưu thường ngày trong thoáng chốc đã biến đâu mất. Phòng làm việc của Lưu Bỉnh Khang và Lý Hải Dương ở tầng mười chín. Không ít người đã đọc được email đó, bề ngoài họ tỏ vẻ đang bận rộn làm việc, nhưng kỳ thực lại dỏng tai nghe ngóng, giống như một cái radar địnhhướng, tất cả đều hướng về phòng làm việc của Lưu Bỉnh Khang. Bọn họ kỳvọng có thể nghe được một vài thanh âm bất thường nào đó, để trong những lúc trà dư tửu hậu có thêm vốn mà đàm luận. Trường Giang sóngsau xô sóng trước, kiếm kế sinh nhai trong giới văn phòng đã nhiều năm,sớm quen với việc nhìn thấy cảnh người đến, người đi, tuy chẳng đe dọagì đến bản thân nhưng nhiều con mắt lạnh lùng vẫn muốn dõi theo vở kịch. Trong phòng làm việc của Lưu Bỉnh Khang, từ đầu đến cuối vẫn luôn yên tĩnh.Khoảng một tiếng sau, Trình Duệ Mẫn đi ra, sắc mặt trắng bệch. Có ngườinhìn thấy anh đi đến phòng làm việc của Lý Hải Dương, trợ lý của Lý HảiDương nói, tối qua vị CEO này đã bay sang Singapore rồi. Sắc mặt Trình Duệ Mẫn xám xịt nhưng khóe môi lại nhếch lên, từ từ nở một nụ cười kỳ quái. Anh quay người đi về phía thang máy, ánh mắt trầm tĩnh nhưng quyết đoán,bốn phía lặng ngắt như tờ. Hai người bảo vệ vẫn theo sát anh, cùng điđến tầng mười sáu để thu dọn đồ đạc cá nhân. Tài khoản của haichiếc máy tính đã sớm bị khóa, không có cách nào đăng nhập vào mạng nộibộ của công ty. Trình Duệ Mẫn đành phải dùng ổ cứng để lưu lại nhữngfile cá nhân trong máy tính, còn tất cả những thứ khác đều vứt bỏ. Mọi người chứng kiến cảnh này đều choáng váng, kinh ngạc không nói nên lời. Cảnh sa thải bi tráng đoạn tuyệt như thế hoàn toàn không ăn nhập gì với bầukhông khí của MPL vốn nổi tiếng là ôn hòa, thân thiện. MPL gia nhập thịtrường Trung Quốc đã hai mươi năm, luôn chú trọng đến việc tôn trọngtừng cá thể. Nhưng cảnh tượng lúc này tại MPL phải gọi là vô tiền khoáng hậu, chưa từng xảy ra. Trình Duệ Mẫn bước xuống tầng rồi rời đi, hai cánh cửa kính lớn của MPL từ từ đóng lại sau lưng. Đàm Bân bắt xe về đến tòa nhà văn phòng công ty. Trước tiên cô chạy quaquán Starbucks bên cạnh mua một cốc Caramel Macchiato, sau đó chợt nhớra trên xe của mình vẫn còn vài tờ hóa đơn cần báo cáo để thanh toán nên ra xe lấy. Trong bãi đỗ xe ngầm của tòa nhà, cô nhìn thấy Trình Duệ Mẫn với dáng vẻ tinh thần suy sụp, hai tay chống lên phía trên muixe, rất lâu mà không hề nhúc nhích. Sau đó, anh vòng ra mở cửa xe, nhưng chẳng hiểu sao mở mãi không được, cuối cùng thiếu chút nữa đã ngồi bệtxuống đất. Đàm Bân đi đến. “Sếp Trình…” Trong những lúc vui đùa nói chuyện với nhau, mọi người trong bộ phận kinh doanh đều gọi Trình Duệ Mẫn như vậy. Hình như Trình Duệ Mẫn không nghe thấy, vẫn đang cố gắng hết sức để mở cửa xe. Đàm Bân đưa tay, nhẹ nhàng vặn lên trên một cái, cửa xe khẽ mở ra. “Cảm ơn.” Trình Duệ Mẫn khẽ nhếch miệng. Anh muốn khởi động xe, bàn tay cầm chùm chìa khóa run run khiến những chiếc chìa va vào nhau kêu lách cách, anh không thể nào tra chìa vào ổ được. “Xe của tôi để bên cạnh, anh đi đâu, tôi đưa anh đi?” Đàm Bân lúc này chưa biết chuyện gì vừa xảy ra nhưng nhìn thấy Trình DuệMẫn vốn nổi tiếng là một người luôn gọn gàng, sạch sẽ, mà lúc này bộ com lê trên người lại vô cùng nhầu nhĩ. Rõ ràng đã xảy ra chuyện lớn. Nhìn gương mặt thất thần của anh lúc này, hoàn toàn không phù hợp để lái xe. Cuối cùng Trình Duệ Mẫn cũng khởi động được xe, bây giờ anh mới quay đầu sang đưa mắt nhìn Đàm Bân. “Không cần, cảm ơn!” Tinh thần của anh ít nhiều đã hồi phục. Đàm Bân đưa cốc cà phê đang cầm trên tay qua cho anh, nói: “Vẫn còn nóng, anh cầm đi.” Trình Duệ Mẫn lại nhìn cô rồi đưa tay ra nhận lấy. Đàm Bân phát hiện những ngón tay anh rất dài, nhưng chạm vào thì lạnh buốt. Chiếc cốc giấy được đặt ở trước ghế phụ. Đàm Bân nhìn chiếc xe của anh phóng đi, để lại đám bụi bốc mịt mù, trong lòng nặng trĩu như vừa nuốt một cục chì vậy. Về đến văn phòng, còn chưa kịp ngồi xuống, cô đã bị gọi vào phòng làm việc của Dư Vĩnh Lân. Dư Vĩnh Lân là người đàn ông Bắc Kinh chuẩn, dáng cao lớn, đường nét, ngũquan rõ ràng, cả người toát lên vẻ thông minh, nhanh nhẹn. “Cherie, tôi không muốn giấu cô.” Sắc mặt anh xám ngoét. “Ray đã ra đi, tôi cũng sẽ không ở lại đây lâu nữa.” “Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Đàm Bân cố gắng không tỏ ra hoảng loạn. “Không chỉ mình tôi, sắp tới còn có rất nhiều người rời khỏi đây.” Dư Vĩnh Lân cười nhạt. “Có lẽ mọi việc sẽ không ảnh hưởng đến các cô, nhưng cô vẫncần chuẩn bị tâm lý, chỉnh lý lại hồ sơ, xóa hết những dữ liệu cá nhântrong máy tính, lúc nào cần chuyển thì chuyển.” “Tôi có thể hỏi một câu được không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Dư Vĩnh Lân nhìn cô, đủng đỉnh nói: “Cherie, biết nhiều quá cũng khôngtốt. Nghe lời tôi, cô cứ yên tâm làm việc. Hãy tin tôi, sẽ không cóchuyện gì đâu.” Những lời đồn thổi lan truyền khắp công ty, ĐàmBân không thể nào tĩnh tâm lại được. Nhân viên cấp dưới đến dò la tintức, Đàm Bân chỉ còn cách kể lại nửa sau cuộc trò chuyện với Dư Vĩnh Lân để làm yên lòng mọi người. Cô đặt một suất subway sandwich thay cho bữa trưa, bỏ vào miệng nhai mà thấy nhạt nhẽo vô cùng. Đàm Bân chống cằm suy nghĩ rất lâu, trù tính số tiền hiện có trong tàikhoản có thể dùng để đáp ứng những nhu cầu cấp thiết, nếu không tiêu xài phung phí thì cũng có thể sống được tám tháng đến một năm, nghĩ như thế cô mới dần dần an tâm. Cô bạn thân lâu năm Văn Hiểu Tuệ gọi điện, hẹn cô sau giờ làm cùng nhau đi ăn cơm. Đàm Bân thoáng nghĩ rồi đồng ý. Tuy trước mắt là cảnh tượng vô cùng rối ren, hỗn loạn, nhưng dù thế nào thì vẫn phải tiếp tục sống, đừng quá ảo não, muộn phiền là sự lựa chọn tốtnhất lúc này.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21
Chương sau