Lúc rạng sáng nhiệt độ rất thấp, cửa kính xe ngưng đọng một lớp sương mờ, Tư Gia Di thả chậm tốc độ xe, bật cần gạt nước, con đường này cô lái qua không dưới mấy trăm lần, vừa mới bắt đầu trên căn bản mỗi ngày đều mang theo hi vọng mà tới, thất vọng mà về, giờ đây tâm trạng đã trở nên hết sức bình tĩnh. 
Điện thoại di động vang lên, Tư Gia Di nhấc máy. 
Thanh đầu dây bên kia kích động đến phát run:"Bà Diêu, ông Diêu, anh ấy ...... đã tỉnh lại!" . 
Trong nháy mắt đó, đầu óc cô không còn trống rỗng, bầu trời trước mắt vốn phủ đầy sương mờ, giờ bỗng tràn ngập một màu xanh, cầm điện thoại lên đặt lại thật chặt vào bên tai, cô sợ mình nghe lầm, ngay cả âm thanh của chính cô, cô cũng không nghe rõ: "Cô nói cái gì?" 
"Tôi nói, ông Diêu, anh ấy......" 
Tư Gia Di chỉ nghe được tới đó, "bịch", một tiếng vang thật lớn làm rối loạn suy nghĩ của cô. Trời mưa, đường trơn trợt, cô lại cấp bách tiếp điện thoại, xe cứ như vậy cán phải vũng sình trên đường. 
Trán Tư Gia Di đụng vào trên tay lái, bong bóng khí an toàn chợt mở ra, một hồi âm thanh lớn, nhưng Tư Gia Di lại cảm thấy chung quanh an tĩnh cực kỳ, chỉ có tiếng nói của y tá vang vọng bên tai. 
Anh đã tỉnh....... 
Hôn mê đi qua, Tư Gia Di cố hết sức đẩy ra cửa xe, vừa chạy thật nhanh, vừa thở ra khí trắng lẫn vào trong sương, ngưng tụ rồi lại tiêu tan trước mắt, Tư Gia Di cũng không biết mình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-tinh-yeu-gia-thanh-that/1220804/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.