Hôm nay là một ngày mưa.
Mang theo âm thanh của giày cao gót, trong tay Tư Gia Di là một cây dù còn đang nhỏ những giọt nước bé tí, y tá nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, nhìn thấy cô, cười tủm tỉm chào hỏi: "Bà Diêu, tôi còn tưởng rằng hôm nay cô không tới!"
"Trời mưa lại kẹt xe, cho nên chậm chút." Tư Gia Di cũng cười cười.
Tư Gia Di thả tay xuống chậu khử trùng, thay bộ quần áo cách ly, vừa chuẩn bị vào phòng bệnh, y tá liền nói với cô: " Tình hình của ngài Diêu mấy hôm nay rất ổn định."
"Vậy thì tốt."
Có lẽ do thời tiết mấy ngày nay xấu, giọng điệu của y tá nói qua nói lại với nhau cũng thật nặng nề: "Ngài Diêu đã nhập viện hơn 100 ngày mà tình hình vẫn chưa khởi sắc, cậu có nghĩ ......"
Tư Gia Di mỉm cười nhưng không xen vào cắt đứt lời của y tá: "Còn chưa tới 100 ngày, mới 97 ngày mà thôi, mỗi ngày tôi đều đếm."
Tư Gia Di mời hai y bác sĩ tới chăm sóc anh, nhưng cô mỗi ngày vẫn đến bệnh viện một chuyến, có lúc chỉ lẳng lặng nhìn anh qua lớp kính, có lúc vào phòng bệnh nói một chút với anh. Quay đi quay lại, mọi y bác sĩ đều biết mặt cô.
Nữ minh tinh vẫn xinh đẹp như cũ, đối nhân xử thế tuy không thể gọi là thân thiện, nhưng vẫn là một người tốt. Có người hỏi thăm được nghề nghiệp hiện tại của cô, biết được cô là một người đại diện, không ít người nhờ cô xin giùm chữ kí của một vài minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-tinh-yeu-gia-thanh-that/1220802/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.