Thẩm Mục Phạm có thói quen chạy bộ buổi sáng, nhưng từ sau khi Bạch Chi Âm dọn đến sống chung, thói quen chạy bộ mỗi sángđổi thành “vận động” trên giường, còn nói năng đầy lý lẽ. “Theo nghiêncứu, một lần vận động kịch liệt bằng chạy chậm mười ngàn mét.”
Bạch Chi Âm bất lực liếc cho anh một cái. “Anh cũng biết là rất kịch liệtà.” Cứ như vậy, thời gian không đến một tháng, thắt lưng của cô bị tratấn, đau gần như đứt ra. Điền khiến cho cô uất ức nhất chính là, cùngchạy mười ngàn mét, Thẩm Mục Phạm chạy xong thì tinh thần khoan khoái,vui sướng, tắm rửa xong còn có thể đến công ty đi làm, còn cô cùng lắmthì cũng tính là đi bộ, vậy sao sau khi kết thúc cô chỉ có thể ngồiphịch trên giường thở hổn hển, cử động một ngón tay thôi cũng mất sức?
Bất công, thật sự là rất bất công.
Sáng sớm hôm thứ tư, Thẩm Mục Phạm từ phòng tắm đi ra, thấy Bạch Chi Âmkhông còn mê man chìm vào giấc ngủ như bình thường mà ai oán nhìn chằmchằm vào mình, anh không khỏi tò mò. “Sao em không ngủ? Không phải nóimệt chết đi được sao?”
Bạch Chi Âm trừng mắt nhìn Thẩm Mục Phạm một cái, kéo cái gối kê ở dưới thắt lưng. “Đúng là mệt chết được, nhưng eo đau quá.”
Dường như nghĩ đến điều gì đó, Thẩm Mục Phạm mỉm cười. Anh vừa cài nút áo sơmi vừa đi về phía cô, ngồi xuống bên giường, bàn tay tiến về phía thắtlưng của cô. “Ai bảo vừa rồi em cử động mạnh quá làm gì?”
Vừanghe những lời này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-tinh-tinh-bay/2015514/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.