Rạng sáng, bên ngoài Happy Hour vẫn đèn đóm mờ ảo.
Hai bên đường tụ tập không ít người. Có người thì cầm chai rượu tựa vào tường nói chuyện phiếm, hoặc đứng tụm năm tụm ba lớn tiếng nói chuyện, hay sâu trong những góc đường ánh sáng lờ mờ là nơi tâm tình của các cặp đôi, đương nhiên cũng không thiếu những đôi ôm hôn nhau đắm đuối bên đường.
Đối với loại hành vi không coi ai ra gì này, Nghiêm Chinh luôn luôn khinh thường. “Không biết tìm chỗ nào rồi mơi làm sao? Đúng là vô văn hóa mà.”
Theo tầm mắt của Nghiêm Chinh, liếc thấy một cặp đang hôn nhau say đắm ở đầu phố, Thẩm Mục Phạm nhếch môi lên. “Ông chê người ta vô văn hóa, biết đâu người ta lại nói ông không ăn được nho thì chê nho xanh?”
“Tôi không ăn được nho?” Nghiêm Chinh xí một tiếng. “Chỉ cần tôi nói một câu muốn ăn, ở Chiếm Sá Chủi sẽ sắp xếp thành hàng, tự động dâng lên tới miệng cho tôi.”
“Còn phải xem có hợp khẩu vị ông không nữa.” Thẩm Mục Phạm liếc nhìn Nghiêm Chinh một cái, làm như lơ đãng nói. “Có thể gặp được người hợp ý mình không phải dễ dàng gì, gặp được thì đừng có để người ta chạy mất.”
Bước đi của Nghiêm Chinh dừng lại, đề phòng hỏi. “Có ý gì? Có phải Bạch Chi Âm nói gì với ông không?”
“Cô ấy không nói gì với tôi cả.” Thẩm Mục Phạm vẫn không dừng bước, tiếp tục đi về phía trước.
Nghiêm Chinh bừng tỉnh, thấy bản thân hơi phản ứng hơi quá, vội điều chỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-tinh-tinh-bay/2015492/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.