“Thẩm Mục Phạm, rốt cuộc khi nào anh mới về?” Cô cầm điện thoại, nước mắt tuôn rơi.
Nhớ nhung quả là một căn bệnh.
Bạch Chi Âm không hiểu bản thân cô khi nào lại đi mắc phải tật xấu này. Hình như là khi xoay người không cảm giác được cái ôm ấm áp. Hình như là khi tỉnh lại thì không nghe thấy giọng nói trầm ấm. Hay khi ăn cơm đột nhiên ngẩng đầu lên lại không nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ấy…
Nước mặt chảy dài đến bên khóe môi, mùi vị mằn mặn phủ khắp bờ môi, đôi mắt Bạch Chi Âm đang đẫm lệ bỗng sực tỉnh. Thì ra từ lúc nào không biết, nỗi nhớ Thẩm Mục Phạm đã khắc sâu tận xương tủy.
Nước mắt cứ như chuỗi hạt trân châu bị đứt rơi tí tách, mà Thẩm Mục Phạm ở bên kia vì câu nói mang ý làm nũng này mà dấy lên niềm hưng phấn nho nhỏ. Cô đang nhớ anh sao?
Kiềm lại sự hưng phấn trong lòng, anh cố ý hỏi. “Sao vậy? Có phải nhớ anh rồi không?”
“Ừm.” Bạch Chi Âm nức nở nói. “Em nhớ anh.”
Chính cô cũng không hiểu sao bản thân lại có thể thẳng thắn thừa nhận nỗi nhớ của mình với Thẩm Mục Phạm như vậy. Nhưng thời khắc này, cô chỉ muốn làm theo con tim mách bảo để bày tỏ ý nghĩ chân thật với anh.
“Anh có thể về sớm một chút được không?” Cô đáng thương hỏi.
Đầu bên kia điện thoại, Thẩm Mục Phạm bị sự thẳng thắn bày tỏ của cô làm chấn động, một cảm giác vui mừng khôn xiết lan tỏa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-tinh-tinh-bay/2015473/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.