Bữa ăn này Nghiêm Chinh cứ nhấp nhỏm không yên, còn Doãn Nghiên Hithì lại ăn rất ngon lành, giống như muốn chứng minh câu nói vừa rồi củacô: Phải xứng với công cô đội mưa gió đến ăn cơm.
Ăn tối xong,Nghiêm Chinh cũng không còn lòng dạ nào mà bàn công việc nữa, anh lấy lý do sợ cô mặc quần áo ướt sẽ bị cảm, kiên quyết đưa cô về.
DoãnNghiên Hi vẫn chưa dọn vào căn nhà do Nghiêm Chinh chuẩn bị. Chỗ cô thuê bây giờ là một khu nhà đã cũ, không có bãi đỗ xe ngầm, xe chỉ có thểchạy tới dưới lầu, muốn vào trong nhà còn phải đi bộ thêm một đoạn ngắnnữa.
Nghiêm Chinh thấy cô đẩy cửa xe chuẩn bị xuống thì vội nắm cánh tay cô ngăn lại. “Bên ngoài mưa lớn vậy cô không lấy dù sao?”
“Lấy dù cũng vô ích thôi.” Nghiên Hi nhìn những cái cây bị gió thổi liêuxiêu trong khu nhà, nói bâng quơ. “Dù sao thì tôi cũng bị ướt rồi, ướtthêm chút nữa cũng chẳng sao.”
Nói xong, không đợi anh lên tiếng,cô đã đẩy cửa xe bước xuống. Có lẽ vì xe đậu giữa hai tòa nhà, gió lùakhá lớn nên vừa xuống xe, Doãn Nghiên Hi đã bị thổi lảo đảo.
Cáchcửa kính, Nghiêm Chinh nhìn bóng người đi trong mưa, lưng hơi khomxuống, vóc dáng mảnh mai như sắp bị gió thổi bay đi, nơi nào đó trongtrái tim anh bỗng nhói lên một cái.
“Chủ tịch, chúng ta có về công ty không?” Bác Hoàng tài xế hỏi.
Anh mím môi, ngay sau đó đẩy mạnh cửa xe ra, chạy về phía cô gái đang loay hoay khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-tinh-tinh-bay/2015414/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.