Nếu đã có duyên nên nợ thì mong rằng năm tháng sau này sẽ dịu dàng mà bù đắp xóa nhòa đi những bất công...
Sau khi ở viện theo dõi một thời gian, cuối cùng Tống Nhược An cũng có thể xuất viện trở về nhà, thời gian ở viện Đàm Tôn Diễn luôn kề cạnh Tống Nhược An một bước cũng không rời, ngay cả việc ở tập đoàn Đàm Thị anh cũng chẳng mấy mặn mà, chỉ lui đến tập đoàn khi có việc thật sự cần thiết.
Nhưng đối với Tống Nhược An, cô lại rất áp lực và cảm thấy ngột ngạt với cách đối xử của Đàm Tôn Diễn với mình, cô thật không thích cái cảm giác anh luôn bên cạnh kiềm kẹp cô như thế.
Suy cho cùng Tống Nhược An ở lại bên cạnh Đàm Tôn Diễn là do lòng thương xót, một phần nữa cũng là do cô chẳng có nơi nào để đi...
"Nhược An, em nghĩ cái gì vậy?"
"Mau về thôi!" Đàm Tôn Diễn sau khi thu dọn đồ đạc xong vẫn nhìn thấy Tống Nhược An ngồi ngây người hướng tầm mắt ra khung cửa sổ đầy suy tư thì lên tiếng gọi.
Giật mình, Tống Nhược An thu về tầm mắt, nhỏ giọng "Ừm" một tiếng.
Đàm Tôn Diễn vươn tay muốn đỡ lấy Tống Nhược An đứng lên nhưng lại bị cô thu người về phía sau né tránh, tỏ ý từ chối Đàm Tôn Diễn anh.
Nhưng rồi ánh mắt của Đàm Tôn Diễn sau khi bị Tống Nhược An từ chối bỗng trở nên quá đỗi bức người đáng sợ, mà khiến cho Tống Nhược An phải lên tiếng giải thích: "Tôi khỏe hẳn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-tinh-the-than/3717502/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.