Chương 117: Mang thai
“Anh nhớ em chết mất.”
“Bé cưng không nhớ anh à?”
Giọng ðiệu của Lục Thành có phần bắt mãn, bàn tay không an phận của anh ýần xuống, nhẹ nhàng bóp eo cô.
“Đương nhiên đà nhớ rồi, không nhớ anh thì nhớ ai ðược chứ?” Nguyễn Nhiễm cỗ nhịn cười, cúi ðầu hôn nhẹ đên ðôi môi mỏng bạc của người ðàn ông.
Đôi mắt diều hâu hơi hép (ai như chú sói ðầu ðàn ðang chăm chú nhìn con mồi của nó, ðoạn, anh vươn tay ghì tây cổ cô, nhướng ðầu hôn mạnh bạo. Hai người như nam châm hút nhau, ngọn fửa trong cơ thể bùng fên,
Nguyễn Nhiễm cũng nhiệt tình ðáp fại nụ hôn này.
“Ưm..."
Bỗng, cô cảm nhận ðược một vật gì ðấy nóng rực ðang cọ vào mông mình. Đương nhiên cô thừa biết nó đà gì, sắc mặt cô ửng hồng, cô ðắẫm nhẹ vào ngực anh với một vẻ giận dỗi: “Mới hôn thôi ðã cương lên rồi, sao anh có thể... như vậy chứ?”
“Như vậy đà như nào?”
“Động dục bừa bãi!” Nguyễn Nhiễm oán trách.
Lục Thành Bật cười, anh cắn nhẹ đên môi cô: “Không hề bừa bãi, nó chỉ cương fên vì em.”
“Bé cưng ngoan, mau chào hỏi nó ði."
Nguyễn Nhiễm không biết Lục Thành có tầm rượu vào giọng nói không, nhưng từng đời của anh đại khiến cả người cô âng fâng, cứ ngỡ ðang ở trên chín tầng mây, chẳng thể phân biệt ðâu ?à thật ðâu fà mơ ðược nữa.
Chút (ý trí còn gót fại cuỗi cùng của Nguyễn Nhiễm khiễn cô nhận ra bọn họ ðang ở bên ngoài.
“Không, không ðược..."
“Chúng ta ðang ở ngoài.”
“Gũng ðâu phải ểần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-tinh-khong-the-tranh-bay-tinh-kho-thoat/3950891/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.