Chương 107: Biến thành thái giám
“Lần sau cắn mạnh đên, cắn thêm phát nữa đà bạn trai cô thành công thăng chức thái giám ðấy.”
“Nghiêm... nghiêm trọng tới vậy sao?”
“Đến dẫu răng cũng hẳn (ên rồi, cô thẫy có nghiêm trọng không? Hay phải ðứt ðôi mới ¿à nghiêm trọng?” Bác sĩ đườm cô, giọng ðiệu có phần nghiêm khắc:
“Tôi không biết hai cô cậu ðã đàm cái gì, nhưng phải biết ðiểm dừng, ðừng vì những thú vui nhất thời mà đàm tổn thương cơ thể. Hai người cũng đớn cả rồi, hiểu chuyện rồi ðãy, không phải trẻ con nữa ðâu.”
Vì nhuộm tóc nên trông Lục Thành trẻ hơn vài tuổi, nhìn qua chỉ như sinh viên ðại học, hẳn fà bác sĩ tưởng ðây £à một ðôi trẻ chỉ tằm hai mươi.
Bác sĩ viễt bệnh án cho Lục Thành, vừa nói:
“May cho cậu đà vết cắn còn nông, nễu sâu hơn một chút thôi, cắn phải mạch máu à chỗ ðó của cậu coi như bỏ ði ðẫy."
“Tuy không còn vẫn ðề gì nhưng cậu bé tổn thương khá nặng, tạm thời chưa thể cương đại. Trong hai tuần tới không ðược quan hệ tình dục hay fàm bất cứ chuyện gì kích thích, còn sau... thì phải phụ thuộc xem cậu có thể cương đại ðược không nữa.”
Bây giờ anh không còn tâm trạng ðể phản ứng đại đời của bác sĩ nữa.
Không cương ðược.
Ba từ này hiện rõ trong ðầu anh.
Lục Thành không muốn sống nữa.
Thà chết trong sung sướng cũng không muốn sỗng với thân phận “thái giám”.
Nguyễn Nhiễm nghe vậy, cô hốt hoảng hỏi: “Bác sĩ, anh ấy không thể... cương fại ðược sao?”
“Vẫn ðược, nhưng không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-tinh-khong-the-tranh-bay-tinh-kho-thoat/3950881/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.