Chương trước
Chương sau
Chương 19: Lục Long tái xuất

"Lộp cộp lộp cộp"
Trời tờ mờ sáng, nghe thấy các tiếng bước chân từ bên ngoài hành lang ngay bên tai, Kazumaru mở nhẹ đôi mắt ra sau khi hắn đã đứng dựa lưng vào tường gỗ suốt mấy giờ đồng hồ.
"Két"
Cánh cửa vừa bật mở, cuối cùng tên thuộc hạ của hắn cũng bước vào vì hoàn thành công việc được giao. Nhìn thấy Kazumaru đang trùm mũ choàng đen đứng bên một góc tối, phong thái hắn vẫn như ngày nào, hai tay khoanh lại với tư thế đứng ngủ kì lạ, không thấy mỏi mệt, tên thuộc hạ liền gập người cúi đầu trước hắn một cách tôn kính nói
"Kazumaru đại nhân, tôi đã làm đúng như ngài dặn, lấy được nhựa của cây thần rồi"
Kazumaru nheo mắt ung dung hỏi
"Nó đâu?"
Tên đó liền tiến tới, dâng hai tay đưa cho hắn một ống thủy tinh nhỏ có chứa đựng một chất lỏng dạng sệt màu nâu trong đó, Gin cũng từ trên chiếc ghế thủ lĩnh giữa nhà mở mắt ra sau một giấc ngủ ngon lành, bèn lên tiếng hỏi
"Sao rồi?"
Kazumaru liến thoắc tới anh, bước tới cúi đầu trước Gin đáp
"Thuộc hạ của tôi đã tìm được nhựa của cây thần, bây giờ ngài có thể giải thoát phong ấn cho Lục Long được rồi"
"Thật à?"
Nghe vậy Gin liền hào hứng nhảy xuống trước mặt Kazumaru, vụt tay giật lấy ống đựng nhựa cây của hắn đưa cho rồi giơ lên khoảng không nhìn qua nhìn lại nhếch môi nói
"Làm rất tốt, thuộc hạ của ngươi đúng là giỏi hơn ta tưởng, chỉ trong nữa ngày đã tìm được đúng nhựa của cây thần, nhưng không phải là nhựa cây bình thường đấy chứ"
Gin có vẻ hơi nghi ngờ Kazumaru, nghe vậy tên thuộc hạ kia liền bước chân tới cúi đầu giải thích
"Tôi không dám lấy nhựa của cây bình thường đem về đâu, tôi chắc chắn là nhựa của cây thần, nếu không tin ngài thử cho vào lá bùa niêm phong xem"
Chợt Gin liếc thoắc qua tên thuộc hạ của Kazumaru có bộ dạng thật ma quái, bèn lại gần hắn rồi nheo mắt nhìn cho kĩ bộ dạng của hắn trông như thế nào. Tuy hình dạng hắn hệt như người trần, nhưng các hoa văn trên mặt của tên này đúng là có chút tởm lợm, Gin bất giác hỏi
"Tốt nhưng ngươi tên gì?"
Tên đó ngẩn mặt nhìn anh đáp
"Yashobara, tôi là quái bọ cạp"
Vừa nghe câu giới thiệu ấy, bất chợt trong tích tắc Gin đã nhảy lùi ra xa rồi ôm người mình lại nhăn mặt nói
"Cuộc đời ta ghét nhất là loài bọ cạp, ngươi nên tránh xa ta ra"
"Hửm?"
Thấy vậy Yashobara bỗng ngạc nhiên không hiểu chuyện gì thì Gin đã cầm ống nhựa cây lên tiến tới gần quả cầu màu xanh Lục Long được đặt ngay ngắn ở trụ giữa hiên nhà, nghiêng dần ống thủy tinh ấy xuống vừa nhếch môi trong khoái chí nói
"Takemaru, đến giờ ngươi được thoát khỏi phong ấn rồi đây"
Khi nhựa của cây thần được đổ vào lá bùa, từ một giọt cho đến hai giọt lưa thưa rơi xuống. Đột nhiên bất ngờ lá bùa bị phản ứng rồi cháy đi mất, cũng đúng lúc quả cầu màu xanh ấy như bắt đầu có nhịp đập, cứ đập liên hồi ba lần, sau đó bừng ra một ánh sáng xanh lá dữ dội trước mặt Gin, hiện rõ dưới đáy mắt anh thật chói lọi. Kazumaru và Yashobara cũng đứng phía sau quan sát theo sự chuyển động kinh ngạc.
Khi luồn ánh sáng xanh dần thắp cao lên thành người, hiện ra một hình thể có mái tóc xanh dài xuống tận lưng, thân trần không một mảnh vải che chắn, còn ngồi ngang nhiên trên trụ giữa đặt quả cầu lúc ban đầu. Lục Long vừa được mở mắt sau bao nhiêu năm bị phong ấn giam cầm, anh ngơ ngác nhìn Gin đứng trước mặt mình với một gương mặt kinh ngạc kèm thêm hai tên lạ mặt phía sau, miệng hơi mấp máy
"Ta..."
Gin bỗng bật mừng, hiện rõ đôi mắt long lanh mà giang rộng hai cánh tay nhìn Lục Long nói lớn
"Takemaru, cuối cùng thì ngươi cũng trở lại rồi"
Lục Long nghệch mặt ra, đưa bàn tay lên nhìn chầm chầm một lúc sau đó đập mạnh hai tay vào bầu má vẫn chưa thoát khỏi sự bàng hoàng bất ngờ, nhíu mày hỏi
"Ta...ta thoát ra khỏi phong ấn rồi sao?"
Gin tỏa vẻ tự cao, ngông nghênh mặt đáp
"Phải, chính ta đã dùng nhựa cây thần giải phong ấn cho ngươi, người anh em"
"Bạch Tạng Long"
Lục Long chợt động lòng gọi tên, nhảy ập chân xuống đất trong cơ thể khỏa thân ôm lấy Gin thật chặt nói trong nước mắt
"Bạch Tạng Long, cuối cùng thì chúng ta cũng đã được xung vầy, ta rất vui mừng"
Chợt Gin đẩy mạnh người Lục Long ra cao mày nhăn mặt
"Ngươi mừng thái quá rồi, ít nhất cũng kiếm bộ đồ mặc vào đi"
Lúc này Lục Long chợt nhìn từ trên xuống dưới cùa mình rồi liếm ngón tay ngờ ngạc hỏi
"Nhưng tại sao ta lại khỏa thân sau bao nhiêu năm bị phong ấn thế này, quần áo của ta đâu?"
Gin ngạc nhiên sờ cằm mình suy ngẫm nói
"Nói cũng phải, khi được giải phong ấn ta vẫn còn quần áo nguyên vẹn, tại sao ngươi không có?"
Chợt Kazumaru tiến lại lên tiếng giải đáp
"Gin đại nhân, theo tôi nghĩ đó là do trước khi Lục Long đại nhân bị phong ấn, ngài ấy đã cởi bỏ hết quần áo của chính mình"
Nghe vậy Gin sực kinh ngạc căng cả hai mắt nói lớn
"Cái gì?"
Rồi anh nhìn Lục Long đang ngơ ngác, bèn phản ứng dữ dội hỏi
"Ngươi đã không mặc quần áo trước khi bị phong ấn sao?"
Lục Long chợt gãy nhẹ trán mình, bắt đầu nhớ lại đáp
"À hình như khi đang bị một cha pháp sư vô cùng khôi ngô dùng thuật phong ấn, ta đã nghĩ nếu cởi bỏ hết quần áo ra hắn sẽ tha cho ta, và..."
Nói đến đây Lục Long chống nạnh hai tay bên hông, đứng cười lớn như một niềm hãnh diện thì Gin đỡ mặt mình trong xấu hổ nói
"Thật là một trò điên rồ, tóm lại chào mừng ngươi đã trở lại, Takemaru"
Takemaru lại nhăn cả hàm răng, nhíp mắt vui mừng tiếp lời
"Ta cũng rất vui mừng khi thấy ngươi đầu tiên trước mặt ta sau một thời gian dài bị phong ấn, nhưng đã bao lâu rồi nhỉ?"
Chợt Gin quay lưng, giọng điệu trầm tĩnh đáp
"100 năm rồi"
Takemaru sực kinh ngạc, to mắt hỏi
"1...100 năm, ý ngươi là đã một thế kỉ trôi qua rồi sao? Tại sao thanh xuân của ta toàn bộ đều bị giam cầm trong cái quả cầu chật chội đó chứ?"
Gin bắt đầu nheo mày, cắn răng thịnh nộ
"Cho nên hôm nay ta mới giải thoát phong ấn cho ngươi để hướng tới mục tiêu trả thù đứa con gái, con cháu của những tên pháp sư đáng ghét đã phong ấn chúng ta và bắt cô ta phải trả giá"
Nghe vậy Kazumaru đứng gần đó, hắn bèn nheo mắt thầm nghĩ
(Xem ra Lục Long đã thoát khỏi phong ấn, vậy ra đã có tới ba Long Thần rồi, việc tiếp theo sẽ phải xem nhiều trò vui mắt đây)
Chợt Takemaru ngơ mặt, tay trỏ về Kazumaru và Yashobara phía sau Gin bật hỏi
"Chuyện đó để sau đi, nhưng hai tên lạ mặt này là ai?"
Thấy vậy Kazumaru không chút do dự, nhanh chóng khuỵu một gối xuống rồi cúi đầu trước Takemaru một cách tôn kính trả lời
"Thưa ngài Takemaru, tôi là Kazumaru, thuộc hạ trung thành của Gin đại nhân"
Yashobara cũng theo phong tác của chủ nhân mình, khuỵu gối xuống cạnh Kazumaru cúi đầu tiếp đáp
"Còn tôi là Yashobara, thuộc hạ của ngài Kazumaru và sau này cũng là tay sai của Bạch Long và Lục Long đại nhân"
Takemaru chợt sờ cằm mình nhìn xung quanh, tỏa vẻ hài lòng bảo
"Cũng tốt nhưng các ngươi chọn chỗ ở khá đấy"
Rồi anh quay lưng bước đi tiếp lời
"Nhưng ta cần ra ngoài tìm quần áo, cũng đã lâu lắm rồi không biết bên ngoài đã thay đổi như thế nào?"
Khi bóng dáng Takemaru dần bước ra ngoài cửa mất, Gin lại nheo mắt lên tiếng
"Tên này khỏa thân vô tư đi lại như thế thì đúng là không có dây thần kinh xấu hổ rồi"
Kazumaru đứng dậy hỏi
"Gin đại nhân, tiếp theo ngài sẽ để Lục Long đại nhân ra ngoài như thế sao?"
Gin xòe hai bàn tay trả lời
"Mặc kệ hắn, cho hắn tự do một chút vậy, dù sao cũng đã 100 năm rồi"
...
Phía bên ngoài cánh đồng, lúc này mặt trời đã vương cao, Lục Long vừa đi dọc qua các bụi hoa cỏ vừa ngẩn mặt lên nhìn các đám mây trắng di chuyển chậm rải trên bầu trời, lẩm bẩm trong mơ hồ nghĩ
"Đã 100 năm rồi, mọi thứ ở đây cứ như cái ngày trước khi ta bị phong ấn"
Rồi anh bước tới dòng sông đang chảy róc rách trước mặt, ngồi xuống nhìn khuôn mặt mình phản chiếu trên mặt nước, nghiêng đầu qua lại tự hào
(Khuôn mặt đẹp trai thanh tú này vẫn còn nguyên vẹn, nếu bây giờ đi tìm phụ nữ và uống rượu chắc chắn rất vui vẻ)
Phía xa khu rừng, có 6 tên cướp đi lang thang, một tên vừa ôm bụng mình, vừa than vãn kêu gào nói
"Ta đói sắp chết rồi, hôm qua liều mình vào một ngôi làng nhỏ kia nhưng cuối cùng chẳng vơ được một hạt gạo nào cả"
Tên khác cũng tiếp đáp
"Nếu bây giờ đại ca còn sống, chúng ta sẽ không phải sống cơ cực thế này"
Khi chúng vừa bước ra khỏi khu rừng và đi về phía dòng sông, một tên ngạc nhiên lên tiếng
"Này hình như ta thấy dưới sông có cái gì đó"
Tên đó trỏ tay về một hướng, những tên còn lại cũng nhìn theo, bỗng dưng chúng thấy Takemaru đang khỏa thân ngâm mình trên dòng sông mát rượi, sau đó nhìn nhau cười bảo
"Chỉ là một tên đi tắm thôi mà, có gì đáng xem chứ"
Takemaru bước chân lên bờ, thấy đám cướp đang đứng nhìn mình từ xa thì anh giơ tay vẫy chào thân thiên, bật cười gọi lớn
"Này"
Mấy tên cướp nghe thấy anh gọi bèn đi tới, một tên chỉa đao vào anh quát hỏi
"Ngươi có biết bọn ta là ai không? Nếu có tiền thì mau giao ra ngay"
Takemaru giang hai tay ra đáp
"Nhưng ta vừa thoát khỏi phong ấn, các ngươi tìm giúp ta một bộ đồ được không?"
Thấy vậy mấy tên cướp chợt nhìn nhau thì thầm to nhỏ
"Tên này không có đến nỗi một bộ đồ, làm gì có tiền để cho chúng ta trấn lột chứ"
"Hơn nữa hắn còn khỏa thân không biết xấu hổ như này thì chắc là một tên điên rồi"
Takemaru đứng phía sau chúng, dù cho chúng đang thì thầm nhau nói nhỏ nhưng những câu chúng nói anh đều nghe rõ không trượt đi câu nào, bèn lên tiếng phản đáp
"Ta đâu có điên, ta chỉ là đang cần một bộ đồ, tuy đồ của các ngươi không được đẹp nhưng thà có còn hơn không"
Nghe vậy một tên cướp phất đao vào anh, tỏa vẻ hung hăng hỏi
"Ngươi đang lảm nhảm cái gì vậy? Có tin bọn ta giết ngươi không?"
Anh bật cười nhẹ dưới môi, một điệu cười ranh ma không chút lo sợ. Ngay lúc này ở dưới mặt nước sông, bỗng dưng có thứ gì đó đang nổi bọt tạo thành một nhúm lớn. Takemaru chợt phát giác liền liếc mắt sang thì đã thấy thứ đó thò đầu lên trong chớp nhoáng, đớp cả đầu một tên cướp xấu số đứng gần bờ vào mồm, trong tích tắc nó nhảy trở lại sông biến mất dạng. Phần lìa cổ của tên cướp phun trào máu như mưa, tấm thân cũng ngã ra đất nằm yên tại chỗ. Thấy vậy 5 tên cướp còn lại giật bắn người, liền né sang một bên nhìn cái xác của tên đồng bọn đã bị mất đầu và đang chảy máu dưới đất trong sợ hãi, một tên lấp mấp
"Cái gì vậy? Có thứ gì đó dưới dòng sông này"
Chợt con quái đó lại nổi đầu trên sông, một con thằng lằng bốn chân với thân hình to lớn, hàm răng nhọn chắc khỏe cùng với chiếc lưỡi linh hoạt cứ thè ra qua lại, khuôn mặt xấu xí đen xì nhìn Takemaru và đám cướp một cách ngấu nghiếng. Chưa hết hẳn, miệng nó còn đang nhai chiếc đầu của tên cướp đã đớp được lúc nãy rồi dần dần nuốt xuống cổ họng. Thấy cảnh tượng kinh hoàng ấy, đám cướp vội lùi ra sau lưng Takemaru một khoảng tái mặt nói
"Yêu...yêu quái, nó là yêu quái ăn đầu người ở dưới sông đấy, nếu chúng ta không chạy nhanh nó sẽ đớp lấy chúng ta mất"
Takemaru bật phì cợt
"Chỉ là một con thằng lằng nước bình thường thôi mà"
Đám cướp nhìn anh la to
"Nhưng nó là yêu quái, yêu quái thì không thể nào bình thường được"
"Ngươi sẽ bị nó đớp như tên lúc nãy thôi, ở đó mà phêu mồm khoác loác"
Takemaru vẫn ung dung, chân tiến tới xác của tên cướp đã bị mất đầu lúc nãy nằm dưới đất rồi thản nhiên đưa tay cởi bộ giáp của hắn ra, chợt con thằng lằng nước ấy liếc sang anh như chọn được mục tiêu tiếp theo, bất ngờ thè lưỡi ra định sẽ siết lấy đầu anh ngấu nghiến thật chặt, khi chiếc lưỡi to dài linh hoạt đó đang lao thẳng về Takemaru, anh đã nhanh chóng dùng tay mình bắt lấy đầu lưỡi nó lại khiến đám cướp đứng phía sau to mắt mở mồm trong ngạc nhiên. Takemaru liếc nhìn nó lên tiếng
"Ta đã không muốn giết ngươi nhưng cái này là do ngươi chọn"
Rồi anh giơ tay còn lại của mình, bộc phát xuất hiện các dây roi ở các đầu ngón tay, quất mạnh vào mặt con thằng lằng nước to lớn kia khiến nó nhăn mặt đau đớn quay qua quay lại vùng vẫy, anh buông lưỡi nó ra, nó lại càng thêm tức giận mà bò cả thân xác mình lên bờ, anh lại nhếch môi bảo
"Đã lâu rồi ta không giết ai đó, ngươi sẽ là nạn nhân đầu tiên"
Sau đó anh nhảy lên trên đầu nó với thân thể phong trần khiến đám cướp đang nấp sau tảng đá cách đó vài met, chúng quan sát to mắt nói
"Không thể nào, hắn vừa thỏa thân vừa đánh với yêu quái, chắc chắn không phải người thường"
Khi Takemaru đã đứng trên đầu con thằng lằng, nó lại lây mạnh đầu mình cố làm cho anh rơi xuống nhưng anh đã dùng các sợi dây leo ở đầu ngón tay mình, siết chặt lấy cổ nó ghì mạnh đu khiến nó khó thở gầm gừ lớn. Sau một lúc giằn co, anh nhảy xuống đất, nó bèn lăn ngửa bụng lên trời nhắm mắt bất tỉnh. Anh lại đi tới gần nhìn khuôn hàm của con thằng lằng này, đưa hai tay kéo mạnh hàm trên và hàm dưới của nó ra rồi đưa đầu vào mồm nó quan sát như một hang động tối đen.
Được một vài giây, Takemaru đưa đầu trở ra, tay bóp mũi mình lại, bộ mặng xanh xao nói
"Con thạch sùng này ăn cái quái gì mà mồm hôi quá, thật là kinh tởm"
Bỗng mấy tên cướp vội chạy lại, đưa mắt quan sát con thạch sùng nước kia đã bất tỉnh, bật cười vui mừng hỏi
"Nó chết rồi sao?"
Takemaru nhếch môi tự mãn đáp
"Chỉ bất tỉnh thôi, ta là một người lương thiện nên dù có bất cứ yêu quái nào cũng sẽ không giết chúng"
Sau đó anh đi lại lột bộ đồ của tên cướp đã mất đầu kia, thản nhiên mặc vào rồi quay lại thì đã thấy 5 tên cướp ấy quỳ gối xuống cúi đầu trước anh, anh ngạc nhiên hỏi
"Gì vậy?"
Một tên cướp ngẩn đầu đáp
"Chúng tôi quả là có mắt không tròng, gặp được ngài đúng là một ân huệ"
Tên cướp thứ hai cũng ngẩn mặt tiếp lời
"Sau khi thấy ngài khuất phục được con yêu quái này nên bọn em muốn phục tùng ngài, xin hãy làm đại ca của bọn em"
Anh ngạc nhiên
"Làm đại ca sao?"
Tên cướp thứ ba cũng ngẩn mặt gật đầu
"Đúng vậy, nếu như có ngài dẫn dắt bọn em thì chúng ta sẽ là nhóm thổ phỉ mạnh nhất, hãy cùng bọn em săn lùng và giết toàn bộ dân làng, cùng sống một cuộc sống phiêu bạt, ngài thấy thế nào?"
Takemaru chợt sờ cằm mình một lúc trong suy nghĩ, sau đó cũng thấy thú vị mà chấp thuận
"Được thôi"
Nghe vậy 5 tên cướp đứng dậy vây lấy anh trong vui mừng, bèn hỏi
"Tốt quá, nhưng ngài tên là gì?"
Anh cười nhếch, lướt chân ra khỏi đám cướp rồi quay mặt lại trả lời
"Ta tên là Takemaru"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.