🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tháng 11 mưa lớn, mỗi trận mưa đi kèm với những cơn gió lốc cuồng phong ầm ầm kéo đến. Mưa bão gây ảnh hưởng đến nhiều tuyến đường giao thông, khu vực biệt thự riêng của Triệu Tư Minh nằm ở ngoại ô cho nên việc di chuyển không dễ dàng gì.

Chiếc xe hạng sang hiệu Porsche vẫn tiếp tục lăn bánh di chuyển về phía trước. Đài radio trong xe vẫn đang hoạt động liên tục:

“Dự báo thời tiết hiện đang mưa giông ở một số nơi lân cận thành phố X. Ở nhiều nơi có lốc xoáy và gió bấc cấp 7 - 8. Chính phủ đề nghị người dân nên ở nhà để tránh bão trong thời gian này nên hạn chế ra ngoài…”

Trợ lý Trần kiêm tài xế lái xe riêng của Triệu Tư Minh vừa lo vừa sợ. Bản chất hắn ta rất nhát nên bây giờ đang trong tâm bão mà lại lái xe đi đến ngoại ô thật sự rất nguy hiểm.

“Giám đốc! Vẫn còn khá xa chúng ta mới đến biệt thự. Anh có muốn thay đổi ý định?”

Triệu Tư Minh khép chặt mắt, hai tay đan trước ngực cất giọng lạnh lùng:

“Một là cậu tập trung lái xe, hai là tôi sẽ đá cậu ra khỏi xe ngay bây giờ.”

Trợ lý Trần mếu máo nhưng hắn ta còn sự lựa chọn nào khác sao?

“Vâng! Vâng tôi sẽ tập trung lái xe, giám đốc anh nghỉ ngơi một lát đi.”

Trợ Lý Trần lẩm bẩm, mặc dù không muốn nhưng hắn vẫn phải miễn cưỡng lái xe trong thời tiết nguy hiểm như thế này.

“Trời ơi! Không biết bị gì nữa bình thường đâu có ra ngoài vào giờ này cơ chứ? Đang mưa bão mà cứ thích mạo hiểm thế không biết…”

“Ưm… hứm… nếu không muốn tôi cho cậu nghỉ việc thì cứ tiếp tục nói.”

Triệu Tư Minh dằn mặt rồi lặng im.

Tại biệt thự riêng của Triệu Tư Minh.

Mưa xối xả đổ ào xuống, chiếc xe chạy đến trước cửa biệt thự. Một người hầu trong nhà mang ô vội vãi chạy ra đón Triệu Tư Minh.



Quản gia mang theo khăn khô liền đưa cho anh ta.

“Cậu chủ! Tôi sẽ cho người chuẩn bị nước ấm cho cậu.”

Triệu Tư Minh ngắt lời, anh đến đây không phải nghỉ ngơi:

“Không cần! Lạc Lạc đâu rồi? Bệnh tình như thế nào? Đã gọi bác sĩ đến khám chưa?”

Quản gia khẽ nói:

“Tiểu thư đang ngủ ở trên phòng ạ! Cô ấy cũng đã giảm sốt nhiều. Hiện tại đang mưa lớn tôi đã thử liên lạc với nhiều bác sĩ tư nhưng họ bảo rằng không thể đến đây được.”

Triệu Tư Minh nhíu mày nhìn quản gia, anh ra lệnh:

“Vậy thì gọi Hoàng Kiến Phúc đến đi. Bảo cậu ta đến càng nhanh càng tốt còn nếu như đêm nay cậu ta không đến thì xác định cái bệnh viện nhỏ nhà cậu ta ngày mai sẽ phá sản.”

“Vâng, tôi sẽ cho người liên lạc ngay.”

Trợ lý Trần hốt hoảng há mồm nhìn quản gia. Hắn mở mắt tròn xoe kèm theo một nỗi sợ bao quanh.

Nói xong hết câu Triệu Tư Minh dõng dạc di chuyển lên trên.

Quản gia thầm thì với trợ lý Trần:

“Sao hôm nay cậu chủ lại đến đây vào giờ này vậy? Bình thường cậu chủ chỉ đến vào cuối tuần thôi mà!”

“Thì chẳng phải vì ông báo rằng cô Lạc Lạc bị ốm hay sao? Làm tôi phải lái xe giữa trời mưa bão để đến đây. Tôi mà có mệnh hệ gì thì ai lo cho vợ con tôi đây?”



Đứng trước cửa phòng của Trương Chi Lạc, Triệu Tư Minh đắn đo mãi không biết rằng mình khi bước vào bên trong mình sẽ phải đối diện với Lạc Lạc như thế nào. Đây chính là nỗi sợ mà anh phải đối mặt.

Triệu Tư Minh vặn khóa bước vào. Anh bước nhè nhẹ vào trong suy nghĩ một lúc rồi mới dám đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô.

Trương Chi Lạc đang trong cơn mê man nên hầu như không biết gì cả. Cô thiếp vào trong giấc ngủ sâu.

Hơi nóng tỏa ra từ người Trương Chi Lạc khiến cho Triệu Tư Minh lo lắng. Anh đặt tay lên trán cô kiểm tra nhiệt độ.

“Sốt cao quá!”

Ba mươi phút sau, Hoàng Kiến Phúc vội vã chạy tới. Hắn kiểm tra một lúc sau đó tiêm thuốc và chuyền nước cho Trương Chi Lạc.

Triệu Tư Minh đứng đợi không khỏi lo lắng, vừa nhìn thấy Hoàng Kiến Phúc gấp đồ đạc thì vội hỏi ngay.

“Không sao chứ?”

Hoàng Kiến Phúc bĩu môi đáp:

“Không! Cô ta chỉ bị sốt vì thời tiết thôi, nghỉ bệnh vào hôm sẽ khỏi ấy mà! Tôi có tiêm thuốc kháng sinh và chuyền nước biển rồi sáng mai sẽ khỏi thôi!”

Trong phòng lúc này chỉ có Triệu Tư Minh và Hoàng Kiến Phúc.

“Còn mắt của Lạc Lạc? Có cách nào không?”

Hoàng Kiến Phúc im lặng một lúc mới trả lời.

“Hiện tại vẫn chưa. Tình trạng của cô ấy là trường hợp đầu tiên tôi gặp phải. Chắc phải cần thêm thời gian….”

Triệu Tư Minh thở dài bất lực rồi ra hiệu cho Hoàng Kiến Phúc ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.