Hai người nói chuyện, cười đùa rất vui vẻ và thoải mái.
"À phải rồi, em là Diệp Ngân Nhi, chị cứ gọi em là Ngân Nhi nhé!"
Lam Du cười rồi gật đầu nhẹ.
Thấp thoáng đằng xa, cô thấy hình bóng quen thuộc. Minh Kỳ vội vàng đi tới rồi ghé sát vào tai cô, thì thầm:
"Lam Du tiểu thư, cô tặng quà cho Ngân Nhi giúp tôi nhé, con gái với nhau nói chuyện sẽ dễ hơn!"
Lông mày cô nhướn lên, hiểu ý.
"Được!"
Nhận được sự đồng ý, Minh Kỳ nhanh chóng rời đi.
Đột nhiên cô cảm thấy khá mất tự nhiên, dường như có thứ gì đó cứ nhìn chằm chằm vào cô. Quay đầu lại thì thấy có hàng chục con ngươi dán thẳng vào người mình, người nào người nấy trong bộ vest đen phẳng phiu, thân thể to gấp đôi cô, trông thật đáng sợ!
Tuy vậy, Lam Du vẫn tự trấn an bản thân, cô kìm nén sự sợ hãi, nụ cười gượng gạo thoáng chốc hiện trên đôi môi đỏ mọng.
"Tặng em, tuy quà không mấy giá trị nhưng..."
Còn chưa kịp nói hết câu, hộp quà trên tay cô đã bị vệ sĩ cướp lấy. Diệp Ngân Nhi trợn tròn mắt khó hiểu, mặt cô bé dần xị ra, phản ứng khó chịu với vệ sĩ, cất lời:
"Đó là quà của tôi."
"Tiểu thư, cô không thể nhận thứ này. Chúng ta phải kiểm tra đã."
"Anh muốn tôi đuổi việc anh đúng không? Mau, đưa!"
Sắc mặt cô bé kém đi vài phần, mặt lạnh như băng. Từng chữ thốt ra đều nhấn mạnh đến cực điểm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-tinh-3/2434831/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.