"Tiên sinh vẫn là nên chú tâm khiêu vũ một chút!" Kèm với đó là nụ cười giả tạo không thể nào hơn!
Kiều Hiển Nông dường như chẳng nghe thấy gì! Hắn thậm chí còn không đáp lại.
Bây giờ hắn chỉ muốn khiêu vũ thật nhanh rồi xử lý người đàn ông kia!
Tịch Y như bị dội một gáo nước lạnh lên người, cô ta và Kiều Hiển Nông chỉ vừa xa nhau ba năm, thế nào bây giờ hắn còn không nhận ra giọng mình. Tức chết thôi!
Cô ta thẹn quá hóa giận, cố ý dùng mũi giày cao gót dậm thật mạnh vào chân hắn.
Kiều Hiển Nông vừa giật mình vừa đau đớn, quát nhỏ:
"Cô bị điên à?"
Đau chết hắn rồi!
Khuôn mặt hắn nhăn nhó đến khổ sở, lông mày nhíu lại ngày một sâu.
"Xin lỗi, tôi lỡ..." Nhìn thấy bộ dạng thảm thương của hắn, Tịch Y quay đầu đi bụm miệng cười khoái chí.
Hôm nay là ngày và xúi quẩy gì thế này? Kiều Hiển Nông thầm trách cứ.
...
Cuối cùng, bản nhạc kết thúc, lúc này đèn cũng sáng trở lại. Chỉ vỏn vẹn có năm bảy phút mà hắn cứ ngỡ dường như thời gian ngưng đọng lại vậy, nó dài đằng đẵng!
Lửa giận vẫn còn đang bùng cháy rất mãnh liệt trong người, Kiều Hiển Nông bẻ tay răng rắc chuẩn bị tìm người đàn ông kia tính sổ thì đột nhiên khách hàng đến bắt chuyện.
Ở lại cũng không được mà từ chối cũng không xong!
Kiều Hiển Nông đáp vài câu qua loa rồi đi tìm Lam Du, hắn lách qua từng người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-tinh-3/2434807/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.