Họ làm việc có quy định, làm xong sẽ dọn sạch chứng cứ. Sạch sẽ đến mức không một dấu vết!
Vì đây là con đường vắng nên ít người qua lại, thậm chí còn chẳng có nổi một chiếc camera!
Bạch Tử Ngôn nằm sõng soài trên mặt đất lạnh, bọn người đó đánh cho hắn thừa sống thiếu chết!
Cơ thể hắn dính đầy bùn đất cát, quần áo nhăn nhúm và rách rưới.
Đợi đám người của Kiều Hiển Nông rời đi, một người đàn ông đi đôi giày sang trọng bước đến cạnh hắn, anh ta đá đá lên thân Tử Ngôn, kiểm tra xem hắn còn sống hay đã chết.
Bạch Tử Ngôn nằm mơ hồ, rên ư ử. Hắn rùng mình, tưởng họ vẫn chưa tha.
Chỉ mờ mờ thấy người đàn ông trước mặt không có động tĩnh gì, lúc sau lấy điện thoại ra gọi điện cho ai đó!
Hắn được cứu sống rồi à?
Hay chỉ là ảo tưởng!
...
Tại bệnh viện.
Bạch Tử Ngôn khó khăn mở mắt, thuốc tê hết, hắn ê ẩm khắp cơ thể.
Hắn nhìn một lượt căn phòng, xung quanh là các thiết bị y tế tốt và tân tiến nhất.
Mùi thuốc khử trùng nồng nặc, tiếng cạch cạnh vang vọng bên tai làm hắn cảm thấy rất khó chịu!
Bác sĩ chích cho hắn một mũi để đẩy nhanh quá trình chữa trị vết thương.
Hắn chỉ dám liếc mắt xuống, còn không giám quay đầu qua lại vì sợ đau! Cảm nhận được lưng và bụng hắn được bao quanh bởi băng gạc trắng.
Ánh đèn trong phòng quá chói làm hắn híp mắt lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-tinh-3/2434801/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.