Viêm Hồng Sa ở lại trong phòng đợi cùng Mộc Đại, mặt trời dần đi xuống, không ai qua về, cũng không có người nào gọi điện thoại, Viêm Hồng Sa bắt đầu đứng ngồi không yên, liên tục mở điện thoại lên xem.
Mộc Đại nhìn cô.
Viêm Hồng Sa lập tức nói: “Chắc chắn là không sao đâu, cô yên tâm đi.”
Mộc Đại nói: “Nếu có tin tốt thì đã sớm tới rồi.”
Viêm Hồng Sa không nói gì nữa.
Ai cũng bằng lòng làm chim báo hỉ sớm mang tin tốt về, nhưng với tin xấu thì đều lần lữa càng muộn càng tốt.
Viêm Hồng Sa càng lúc càng bồn chồn, lúc cửa phòng bật mở, cô gần như là phi ra, Mộc Đại lại rất bình tĩnh, ngồi yên chỗ cũ, hơi ngẩng đầu, dường như đã đợi lâu vậy rồi, cô cũng chẳng còn mấy kỳ vọng vào niềm vui bất ngờ nữa.
Người vào là La Nhận, Mộc Đại nghe thấy tiếng anh bảo Viêm Hồng Sa gọi điện cho đám Một Vạn Ba, giục hai người họ mau sớm trở về.
Sau đó đi vào, đón lấy ánh mắt cô.
Câu đầu tiên nói với cô là: “Máu tôi đã nghĩ cách đưa đi xét nghiệm rồi, chắc hai ngày nữa là có kết quả.”
Máu? Mộc Đại hồi lâu mới hiểu ra anh nói đến chuyện xét nghiêm kháng thể HIV, nhưng kỳ lạ làn, hiện giờ đối với cô, cô đã chẳng còn quan tâm lắm đến chuyện này nữa.
Cô gần như tức cười mà nghĩ, làm sao để không để ý đến một phiền phức, có hai cách, hoặc là giải quyết nó, hoặc là dùng một phiền phức lớn hơn đè chết nó.
La Nhận không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-thanh-hung-gian/4228744/quyen-4-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.