Những quán cơm ven đường thế này, một ngày ba bữa thêm một bữa ăn khuya, ca ăn khuya là hỗn loạn nhất.
Đại khái thì ban ngày ban mặt trời sáng bảnh mắt, người ta còn có thể gắng sức mà kiềm chế bản thân, lịch sự lễ độ được chứ đến tối khuya thì rất dễ nảy sinh tâm lí buông thả bản thân.
Phanh ngực hở lưng gác chân lên bàn, to tiếng mua say, mượn rượu giả điên, từng cảnh từng cảnh thô tục nhảm nhí này, Mộc Đại chỉ coi như là một môi trường hỗ trợ cô tu tâm dưỡng tính.
Bàn gấp trong quán được mở hết ra, trong tiếng chơi đố số ầm ĩ, thức ăn bưng lên không ngơi nghỉ, Mộc Đại bưng khay nghiêng người: “Nhờ chút, nhờ chút.”
Có người không nhịn được trừng cô, cô không chút khách khí trừng lại, có một vị khách say rượu mặt dày quay qua sờ ngực cô, bị cô bắt lấy cổ tay vặn cả cánh tay ra sau lưng, cả người úp sấp xuống bàn, Mộc Đại giội một cốc bia lên đầu hắn, nói: “Nào, làm phát cho tỉnh rượu.”
Vị khách kia vô cùng tức giận, vùng vẫy đứng lên, đầu lắc lắc, giọt bia bay tán loạn, hệt như một con chó bị rơi xuống nước vừa bò lên bờ.
Trong quán lặng im vài giây, vị khách kia nhấc một đĩa đồ ăn lên muốn đập xuống đất.
Mộc Đại nói: “Anh dám!”
Vị khách kia bị cô nạt, cầm cái đĩa mà đập không được, không đập cũng không xong.
Trịnh Thủy Ngọc sợ phiền phức, vội tới nhéo tay Mộc Đại: “Mau xin lỗi khách đi.”
Mộc Đại nhìn người nọ chòng chọc, bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-thanh-hung-gian/4228737/quyen-4-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.