Lúc nữ người rừng vào động, cảnh tượng trông thấy là như thế này.
Tào Nghiêm Hoa quay mặt nhìn nó, hai tay buông bên người, cười hiền hòa thân thiện, mắt cong như vành trăng, Một Vạn Ba thì đưa lưng về phía nó, tay cầm viên đá, đang vẽ tranh trên vách đá.
Là vẽ nó.
Nói chính xác thì là, vẽ nó lúc đưa táo, nét bút tuy không nhiều lắm, chỉ lác đác vài nét, nhưng rất sinh động, dù nó chưa từng soi gương, nhưng đã từng nhìn thấy hình dáng của mình qua trên mặt nước, không sai, đúng là như thế kia.
Cảm giác thật mới mẻ.
Nữ người rừng nhìn bức vẽ trên vách đá chăm chú, hai mắt tỏa sáng.
Một Vạn Ba tuy nỗ lực tỏ ra dáng vẻ thờ ơ ung dung, nhưng kì thực đã tay run chân run, đến cả bắp chân cũng run lẩy bẩy.
Hắn hạ giọng, run run: “Anh Tào, sao rồi?”
“Haiz!” Tào Nghiêm Hoa vẫn giữ nụ cười trên mặt, gắng không gây chú ý, nhỏ giọng lầm bầm, “Thò đầu ra một đao, rụt đầu cũng một đao, cậu cứ tiếp tục đi.”
Lại chợt ồ lên một tiếng như phát hiện ra điều gì, báo cho hắn một tin tình báo quan trọng: “Nó đi không vững, trên đùi có vết máu, tám mươi phần trăm là do anh Tiểu La!”
Trong giọng nói lộ vẻ hưng phấn.
Một Vạn Ba thầm nhủ trong bụng, chuyện này thì có gì mà hưng phấn, hai phát súng dù là La Nhận bắn, nhưng người rừng vẫn trở về – ai biết được La Nhận rốt cuộc có gặp phải chuyện không may gì hay không? Tuy lo lắng, nhưng cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-thanh-hung-gian/4228718/quyen-3-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.