Một Vạn Ba mê man, xem ra nhất thời không gọi tỉnh được, Tào Nghiêm Hoa dò dẫm ra ngoài hang động: Người rừng không trói bọn họ lại, không sợ họ chạy mất sao? Trong lòng gã tồn chút may mắn: Lâu vậy rồi mà không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì, có nghĩa là người rừng không ở đây, gã và Một Vạn Ba có thể nhân cơ hội bỏ trốn.
Gã thận trọng bước từng bước tới bên cửa động.
Ớ, sao nhìn bên ngoài lại như không có đất thế này?
Ló đầu ra ngoài, gió núi ào ào, Tào Nghiêm Hoa đầu váng mắt hoa, vội rụt cổ lại.
Trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Toi rồi.
Nơi này là một hang động bằng phẳng, trên vách núi đặc biệt mở ra một cửa động, vách núi thẳng đứng một góc tám mươi độ, trừ phi gã mọc cánh, hoặc là biết bích hổ du tường như Mộc Đại, hoặc là buộc một sợi dây thừng dài mấy chục mét trèo xuống…
Toi toi toi, bảo sao ban nãy lại mơ thấy chuyện đáng mừng như Phượng Hoàng Lâu khai trương, hóa ra là hồi quang phản chiếu – theo những gì giáo viên ngữ văn dạy hồi cấp hai, đó tạo thành một sự đối lập mãnh liệt với cuộc sống bi thảm tối tăm không chút ánh sáng sau này.
Phía sau vang lên tiếng Một Vạn Ba: “Tào Mập, đây là đâu thế?”
Tam Tam rốt cuộc cũng tỉnh lại, có điều, Tào Nghiêm Hoa đã chẳng còn lòng dạ nào mà tiếp chuyện hắn nữa: “Cậu tự ra mà xem đi.”
***
So với tinh thần ủ ê của Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-thanh-hung-gian/4228713/quyen-3-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.