Lão Viêm tức đến độ cả người run lên: “Hồng Sa, con câm miệng cho nội!”
Cả đời sát phạt quyết đoán, lại có một đứa cháu gái không hiểu chuyện thế này, chuyện lớn như vậy mà cứ bô bô trước mặt người ngoài, còn biết cái gì là nặng nhẹ không hả!
“Nội còn có thể làm được mấy năm nữa hả? Chuyến cuối cùng này, nội còn mấy năm mà làm được? Còn không phải là vì muốn giữ lại chút gì cho đám con cháu mấy đứa sao? Đứa nào đứa nấy đều không nên thân…”
Nói đến chỗ kích động, ông dữ dội ho sù sụ, ho đến độ mắt trợn trắng, Viêm Hồng Sa hơi hoảng, chạy qua vỗ lưng cho ông, bị lão Viêm đẩy mạnh ra.
Không nên thân, chẳng một đứa nào nên thân!
Viêm Cửu Tiêu ở ngoài làm những gì, thật sự tưởng ông không biết sao? Rõ ràng chẳng biết tính toán kinh doanh gì, trái bỏ một khoản, phải quăng một khoản, thâm hụt nặng, đến cả nhà lớn cũng đem ra thế chấp, đám chủ nợ nể tình, thấy nhà họ Viêm gia nghiệp lớn nên nhất thời mới không bám lấy họ gây khó dễ – nếu thật sự đến ngày giậu đổ bìm leo, trong tay còn có thể dư lại mấy đồng? Viêm Cửu Tiêu gần đây bặt vô âm tín, trong lòng lão Viêm hiểu rõ: E là không còn mặt mũi trở về chứ gì.
Chuyến này, lòng đầy hi vọng có thể kiếm được đủ để Hồng Sa nửa đời sau không lo ăn uống, kết quả đứa cháu gái lại khiến ông nổi giận, suốt một đường ngại khó ngại khổ còn chưa tính, đến thời khắc mấu chốt lại thành cái xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-thanh-hung-gian/4228708/quyen-3-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.