La Nhận mở mắt.
Là tiếng của Sính Đình, líu lo lặp đi lặp lại: “Anh Tiểu Đao.”
Giống như khi còn bé, cô là cái đuôi nhỏ của anh, cả ngày không ngừng ríu rít:
Anh Tiểu Đao, cho anh kẹo ăn này.
Anh Tiểu Đao, mua cho em cái khăn tay đi.
Anh Tiểu Đao, mang em ra ngoài chơi với.
Dưới người là tấm đệm tơ tằm mềm mại ôm vừa người, một đêm quấn quít lấy nhau, êm ái như vòng tay người yêu, La Nhận chẳng muốn rời giường, cứ nằm như vậy, nghe tiếng Sính Đình nhỏ vụn lúc lúc lại vọng vào.
Cô đang tức giận, chắc là do Một Vạn Ba chân tay vụng về.
“Anh Tiểu Đao, sao anh đần thế hả…”
La Nhận buồn cười.
Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Tiếng bác Trịnh: “La Tiểu Đao? La Tiểu Đao?”
***
Bác Trịnh tới nói với La Nhận một tiếng, sáng nay bác muốn theo người môi giới ra ngoài xem mặt tiền cửa hàng.
Trước đây La Nhận đã đề nghị, ở Tiểu Thương Hà khí hậu khô hanh, không thích hợp để nghỉ ngơi dưỡng bệnh, anh hi vọng tạm thời đưa Sính Đình đến Lệ Giang.
Bác Trịnh là họ hàng xa của nhà họ La, mẹ Sính Đình mất sớm, La Văn Miểu lại luôn phải ra ngoài dạy học, ở nhà cần một người có thể lo toan trông nom trong ngoài, bác Trịnh cứ như vậy mà trúng cử, bác nhìn Sính Đình lớn lên, sự chăm sóc che chở bác dành cho cô, so với người cha không xứng chức La Văn Miểu, chỉ có hơn chứ không có kém.
Bởi vậy nên một cách tự nhiên, Sính Đình đi Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-thanh-hung-gian/4228697/quyen-3-chuong-1.html