Em dám không? Mộc Đại không đáp lại ngay, cô mím môi, nói: “Để tôi gọi đám Viêm Hồng Sa qua chơi cùng.”
La Nhận nói: “Tôi là muốn trò chuyện với em, không phải là muốn chơi trò chơi tập thể.”
Mộc Đại không nói rõ ra được, nhưng trong lòng cô nổi lên chút tức giận mơ hồ, hỏi:
“Chơi thế nào?”
La Nhận xòe tay ra, trong lòng bàn tay là một đồng xu kỷ niệm năm Ất Mùi.
“Chúng ta tung đồng xu, vào mặt chữ thì em hỏi tôi đáp, vào mặt hình thì tôi hỏi em đáp, mỗi lượt một câu hỏi, hỏi xong lại tung tiếp.”
Mộc Đại không lên tiếng, trong lòng lờ mờ ra một quyết định, gật đầu.
La Nhận tung trước, Mộc Đại nhìn chăm chú không chớp mắt, đồng xu kỷ niệm tung bay trong không trung, giống như cánh ong đập liên hồi, lúc rơi xuống mu bàn tay La Nhận, theo lẽ thường, anh định che tay lại, nhưng tay kia vừa giơ lên, Mộc Đại bỗng đưa tay ra cản lại, mắt thấy đồng xu đáp xuống mu bàn tay anh là mặt hình, cô vươn tay tới, che lại lật một cái, đổi thành mặt chữ.
Ăn gian thế này cũng thật là trắng trợn.
La Nhận cười cười: “Được, em hỏi trước.”
Mộc Đại hỏi: “Anh vẫn thích tôi chứ?”
Mộc Đại hạ quyết tâm nhất định phải hỏi trước, nếu La Nhận đáp “không”, những gì cô muốn biết đều đã rõ, trò chơi này cô không cần chơi tiếp nữa.
Thực sự căm ghét bản thân những ngày vì anh mà lo được lo mất này, Mộc Đại cảm thấy cần phải có một cái kết hoặc một lời chắc chắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-thanh-hung-gian/4228687/quyen-2-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.