Ký ức về con rối dây câu tưởng chừng như đã phai mờ, lúc này lại xộc lên đỉnh đầu, nhịp tim Mộc Đại tăng lên dữ dội, vô thức lùi lại hai bước, bỗng va phải một người.
Cô quay phắt đầu lại như bị điện giật.
Là La Nhận, anh không nhìn cô, tầm mắt phóng lên cao, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: “Em cũng thấy?”
Thì ra là La Nhận đã biết rồi, Mộc Đại yên tâm hơn đôi chút, chợt nghĩ đến điều gì: “Bác Trịnh…”
“Tôi đẩy bác ấy ra ngoài rồi, trong nhà không có ai.”
Sính Đình ở đây, La Nhận sớm đã hiểu rõ, căn nhà này không thể nào chỉ dựa vào khóa móc, cũng dự đoán được rằng cái phong ấn kim mộc thủy hỏa thổ chắp vá tạm thời của họ không thể hoàn toàn yên tâm được.
Vậy nên anh đã lắp một hệ thống tia hồng ngoại cảm ứng nhiệt để giám sát, vốn chỉ xuất phát từ tính cẩn thận, không nói với bất kỳ ai, ngay cả với đám Mộc Đại cũng không nói, mỗi ngày đều kiểm tra, đã thành thói quen.
Nhiệt độ cơ thể con người khá cao, khi trên màn hình xuất hiện những đường nét cảm ứng nhiệt mơ hồ đầy quen thuộc, khi người đó từ từ mở nắp thùng ra, con ngươi anh chợt thít chặt lại.
Chuyện lo lắng nhất rốt cuộc vẫn xảy ra.
Chẳng lẽ, trừ phi thật sự chết đi, nếu không Hung Giản sẽ không bao giờ rời khỏi chủ thể, sau khi cảm nhận được sự tồn tại của Sính Đình, lại một lần nữa tìm tới, ám lên Sính Đình? Nếu quả thật là vậy, Sính Đình còn cơ may
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-thanh-hung-gian/4228671/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.