Không thể cứ nằm thế cả đời, cũng không thể cứ ngồi thế cả đời, cuối cùng vẫn phải đứng dậy thu thập chiến trường.
Chậu nước ngâm mảng da người hệt như một quả bom hẹn giờ, không ai có thể đảm bảo được rằng mọi chuyện đều đã ổn. La Nhận không có xe đi, phía bên bệnh viện chỉ có thể để bác Trịnh lo, tùy thời gọi điện thoại thông báo tình hình của Sính Đình.
Mộc Đại vào toilet rửa tay, lấy nước rửa tay ra rửa hết lần này đến lần khác, chà ra lớp lớp bọt xà phòng, rửa xong còn giơ tay ra dưới đèn soi đi soi lại.
La Nhận đi qua nói chuyện với cô: “Mộc Đại, hay là đêm nay mấy người các cô ở lại đây nhé, mai chúng ta gọi điện lại cho Thần Côn.”
Cô như thể không nghe thấy, lật tay hết xem lòng lại xem mu.
La Nhận còn tưởng cô đang lo ban nãy sờ vào miếng da người kia sẽ để lại tác dụng phụ gì đó: “Sẽ không sao đâu, cô…”
Mộc Đại vênh cằm đi qua người anh, mắt không thèm chớp, cứ như thể không nhìn thấy anh.
Phút chốc, La Nhận ý thức được: Cô không phải không nghe thấy, cũng không phải đang lo tay bị làm sao, cô là đang…tức giận? Quả nhiên, Mộc Đại trầm mặt bảo Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba: “Về thu dọn hành lý, đêm nay có xe thì đi luôn, không thì đợi sáng mai, tôi muốn về Lệ Giang.”
Một Vạn Ba cả kinh: “Hả?”
Sao có thể như vậy, không phải chứ, mới ra ngoài được vài ngày, còn chưa tiêu dao bao lâu đã phải về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-thanh-hung-gian/4228661/quyen-1-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.