Câu hỏi được đưa vào khu xử lý và sắp cho ra kết quả thì vô thức đột nhiên bị ý thức lấn áp. Cụ thể ở đây, kẻ đứng đằng sau vừa ra lệnh cho đội quân cảm tử ý thức chống lại bọn giặc vô thức chính là gã ý chí tồn tại trong con người hắn bấy lâu nay. Gom góp những tàn hơi khí kiệt hắn khó khăn mấp máy môi:
- Những… những kẻ… xem thường tôi.
Và rồi hắn lại bị tiêm vào người một chất nào đó mà hắn chẳng rõ vì nhận thức hắn bây giờ chẳng đủ độ tỉnh táo cần thiết để phân tích tình hình xung quanh.
*******
Tỉnh dậy hắn thấy mình nằm trên một chiếc giường quen thuộc.
“Ủa, đây chẳng phải là hẻm 298 sao. Mình về hồi nào sao chẳng nhớ gì cả?” – Hắn ngơ ngơ ngác ngác, mắt xoay đầu nhìn quanh.
Đang lơ ngơ như thằng ất ơ thì có tiếng bước chân phía cửa chính. Quay sang thì thấy Vũ chó đốm cùng Phú đi vào.
- Anh Vũ… Phú. – Hắn gật đầu chào hai người.
- Thấy sao, ổn chứ? – Vũ chó đốm ngồi xuống bên cạnh hắn, những đường gân hai bên mắt thoáng co giật nhẹ.
- Vâng, em ổn.
- Ừ, nghỉ ngơi cho khỏe rồi mai lên phòng tao.
- Có chuyện gì à anh, sao giờ không nói luôn?
- Không, đây là chuyện của mày, mai mày lên sẽ biết. – Thoáng ngập ngừng kiểu như nghĩ ngợi gì đó một vài giây gã quay sang nhìn hắn giọng nhẹ nhàng:
- Thôi giờ có việc rồi, tao đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-soi/2883060/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.