Tần Xu bỗng cảm thấy số tiền “nhìn mặt mà có” này rất khó xơi, cô âu yếm nhìn tấm thẻ trong tay, ánh mắt còn chân thành hơn khi theo đuổi Thẩm Cố. Sau khi trải qua giằng xé nội tâm dữ dội, Tần Xu khí khái trả thẻ cho Thẩm Cố.
– Tôi từ chối tấm thẻ này. – Cô xách túi lên, đứng dậy đi ra ngoài.
– Em đi đâu?
Tần Xu trả lời, đầu không ngoảnh lại: “Đi trang trí văn phòng”.
Thẩm Cố hơi nhíu mày: “Bảo tài xế đưa em đi”.
Tần Xu ghét anh ta tủn mủn, hừ một tiếng, ưỡn ngực: “Không cần”.
Cô đến huyền quan, thay giày cao gót, ngẩng cao đầu ra khỏi cửa.
Thẩm Cố nhìn chằm chằm cánh cửa Tần Xu đóng sầm lại, day day thái dương, đứng dậy bước ra ban công.
Chỉ một chốc sau, Thẩm Cố thấy Tần Xu đội nón bảo hiểm, leo lên chiếc xe điện, khoan thai lăn bánh trên đường. Hình bóng màu đỏ biến mất khỏi ngã tư làm lóa mắt Thẩm Cố, lòng anh ngổn ngang, nhấc điện thoại gọi cho ngân hàng.
Khi Tần Xu đến văn phòng, người của công ty trang trí đã chờ sẵn, cô vẫn hợp tác với công ty lần trước, những căn nhà trước đây của Tần Xu đều do một tay họ sửa sang. Người phụ trách là Lâm Nguyên, là người quen từ lâu nên liên lạc cũng tiện.
Điểm khác biệt với trước đây là khi đó cô có tiền, có thể trang trí tùy ý, nháy mắt trong góc phòng là một vật trang trí lên đến bảy tám con số không mà hiện giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-nguoi-ve-dinh/2502819/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.