Dứt lời, Thẩm Cố dán mắt vào vành tai loang đỏ, há miệng, lưỡi cuốn lấy vành tai, day day nhẹ.
– Ưm…
Tần Xu rên thật khẽ, cơ thể run rẩy, rụt cổ muốn đẩy Thẩm Cố ra nhưng phải đổi lấy sự trừng phạt nặng nề hơn của anh.
Đôi môi Thẩm Cố lần xuống, đặt những nụ hôn chi chít lên cổ Tần Xu, k1ch thích cơ thể cô run từng hồi. Mỗi khi Tần Xu không chịu nổi, muốn thoái lui thì anh liền cố ý m*t mạnh, làn da tuyết trắng nở rộ những dấu hôn đo đỏ lấm tấm.
Tần Xu suýt sụp đổ, cơ thể dâng lên một cảm giác tê dại lạ thường. Cô không dám chống đối nữa, vòng tay ôm lưng anh, nhỏ giọng nài nỉ: “Thẩm Cố, em sợ, anh đừng như thế”.
Thẩm Cố ngẩng đầu khỏi cổ Tần Xu, đôi mắt hoăm hoắm hút lấy đôi môi đỏ mọng. Anh giữ cằm cô, nâng khuôn mặt nhỏ bé đáng thương lên: “Suốt một buổi tối nay em bỏ mặc tôi ở nơi này, dũng cảm ra ngoài một mình mà bây giờ lại chết khiếp khi ở chung với tôi sao?”.
Giọng Thẩm Cố khàn đặc: “Tần Xu”.
Anh gọi mỗi tên cô như vậy, mím môi im lặng, nhìn đôi mắt hoa đào long lanh.
Ngọn nguồn của câu nói tủi thân này là vì Tần Xu vừa bỏ Thẩm Cố ra ngoài một mình, Tần Xu mấp máy định giải thích thì anh lại ép môi xuống, chặn miệng cô.
– Tần Xu, miệng của em chỉ biết lừa dối tôi. Vì sao em không thương tôi?
Câu hỏi này khiến Tần Xu chấn động,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-nguoi-ve-dinh/2502451/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.