Anh cắn miếng bánh mì và nhai. Nhún vai một cái, rốt cuộc anh cũng đáp, "phương Bắc."
Cô nghĩ, quả thật rất kinh ngạc khi thấy một người đàn ông chỉ dựa vào sức hấp dẫn của bản thân có thể đi xa tới đâu. Tới giữa buổi sáng, Colin đã dụ dỗ cho họ đi nhờ một loạt chuyến xe với những người giao hàng và nông dân, đưa đến chỗ mà họ có thể quay lại đường Great North.
Sau khi dừng lại tán gẫu với một chủ trang trại địa phương, anh sải bước trở lại với Minerva, nơi cô đứng chờ cạnh rào chắn đường ray.
Anh nheo mắt nhìn cô dưới ánh nắng chói buổi sáng. "Ông ấy nói mình có thể cho chúng ta đi nhờ đến Grantham chiều nay, đổi lại một vài giờ làm việc trong sáng nay. Ông ấy cho các tá điền lợp một mái nhà tranh. Nếu ta giúp một tay, sau đó ta có thể có chỗ trong xe của ông ấy."
"Đi nhờ từ đây đến tận Grantham sao? Điều đó thật tuyệt vời. Nhưng..."
"Nhưng sao?"
Cô nghiêng đầu. "Tôi cho là ông ấy không nhận ra ngài là tử tước."
"Tử tước ư? Ăn vận thế này?" MỈm cười, anh chỉ vào chiếc áo khoác ngoài bụi bặm, xộc xệch của mình. Vải giữ lại ký ức màu xanh thẫm nguyên thủy. Đôi giày bốt của anh đã không được đánh xi đen mấy ngày nay. "Đừng hòng. Tất nhiên ông ấy cho rằng chúng ta là những lữ khách bình thường thôi."
"Nhưng..." Làm sao để diễn đạt mà không xúc phạm lòng kiêu hãnh của anh? "Colin, ngài đã bao giờ lợp mái nhà chưa?"
"Dĩ nhiên là chưa rồi," anh nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-ngay-phieu-lang/1114501/chuong-20-2.html